"Nổ súng!"
Để đáp lại bước đổ bộ của quân liên hợp, phía bên Đại Việt bắt đầu bắn trả, trận chiến chính thức bắt đầu.
Và có vẻ quân liên hợp khinh thường cùng khinh địch, bọn họ tiến đến lại từ nơi trống trải, vì thế bước đầu họ tổn thất cũng khá lớn, nói chung theo chiến trận thì có vẻ quân liên hợp giống như cái bia thịt để quân Đại Việt tập bắn vậy.
Quân Đại Việt chỉ tổn thất ở chỗ bị pháo hạm và bom cùng tên lửa trên máy bay mà ra, chiến trận đổ bộ của quân liên hợp hoàn toàn phế.
"aba lara mi! ! "
"vonom bi la rum! "
"@#=&&$!.
"
"! ! ! ! "
Dần dần nhận thấy tình hình không đúng, nội bộ quân liên hợp bắt đầu rối cả lên, một lúc sau liền xuất hiện binh lính sợ chết mà chạy ngược về tàu, từ một vài người cho đến cả tiểu đoàn, trung đoàn đổ bộ.
Đây bất quá đều do bọn họ khinh địch mà ra, họ tưởng rằng quân đội Đại Việt rất yếu, vũ khí thô sơ, không thể cản bước tấn công của họ.
"Ara ara!"
"Ara arum!"
"Ara ari!"
! ! !.
"A cái bà già mày, ri cái quần chưa mặc.
" Khải Minh dùng súng ngắm siêu sinh cho mấy tên chỉ huy đang hét lớn.
"Chúng ta rút lui được rồi.
" Sau khi diệt xong mấy tên kia, Khải Minh quay qua tiểu đội của mình cùng một số đội xung quanh nói.
Bọn kia cùng lắm chỉ ngu nhất thời, chờ một lúc mấy tên tham mưu sẽ đưa ra cách đánh tốt hơn, do đó hiện tại chạy trước là quyết định sáng suốt nhất.
Theo đó, lợi dụng quân liên hợp rút lui, quân đội Đại Việt cũng dần dần lui về bờ biển phía bắc, dù sao dân thường trên đảo đã được di tản hoàn tất, vì thế không cần bám đảo làm gì, thực lực không so bằng thì không cần phải liều chết vô ích.
Và đúng như Khải Minh đoán, sau lần khinh địch đợt đầu, quân liên hợp tỏa ra thông minh hơn, bọn chúng sử dụng chiến thuật bao vây toàn bộ hòn đảo, nả toàn bộ vũ khí mà chúng có, sau đó đổ bộ cùng lúc lên tất cả các bờ biển của đảo Vinh Xa, hướng về vị trí trung tâm của đảo mà tiến lên.
Chiếu theo như vậy, nếu quân giải phóng Đại Việt không rút quân khỏi đảo kịp, bị bao vây, tiêu hao, kết quả cuối cùng chỉ có toàn diệt.
Cũng may, trước khi quân liên hợp triển khai thế bao vây, quân giải phóng Đại Việt đã an toàn rời khỏi, tiến về quần đảo Trăng Sa.
"Chú, lúc nào quân chi viện đến?" Sau khi ổn thỏa những chiến sĩ bị thương, Khải Minh tìm thủ trưởng Dũng hỏi.
Trước đây bọn họ có liên lạc về quân khu nào đó, sau một lúc trò chuyện, thủ trưởng nói rằng sẽ có quân chi viện đến, mà có vẻ đã qua ba ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, nếu theo bình thường mà tính, quân chi viện đến đây trễ nhất cũng chỉ hai ngày mà thôi, thậm chí bọn họ đã đến quần đảo Trăng Sa, tính ra càng thêm rút ngắn khoảng cách với quân khu, nhưng vẫn không thấy chút bóng dáng quân chi viện nào.
Quân chi viện mà đến, bọn họ đã không cần phải rời khỏi đảo Vinh Xa làm gì.
Chuyện này thật không đơn giản!
"Không biết có xảy ra chuyện gì không? Để Chú liên lạc với quân khu.
" Thủ trưởng Dũng gật đầu lo lắng khi nghe Khải Minh nhắc đến, theo bình thường thì quân chi viện đã đến rồi còn gì.
Khải Minh cũng quan tâm đến việc này nên mới hỏi, xét theo trước mắt, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
"Không được rồi, quân chi viện đã xuất phát ba ngày trước, theo thời gian, bọn họ xuất phát sau khi chúng ta gọi xin tiếp viện.
" Một lúc lâu sau, thủ trưởng Dũng từ bên khu liên lạc bước ra với vẻ mặt vô cùng lo lắng cùng khó hiểu.
Quân chi viện đã xuất phát, nhưng hiện giờ ở đâu, quân khu lại mất liên lạc với họ?
Lúc này, trong đầu thủ trưởng Dũng cùng Khải Minh liền xuất hiện hai cái phỏng đoán, thứ nhất là quân đoàn chi viện đã phản bội Đại Việt, mang toàn bộ thành viên đầu hàng địch hoặc đến nơi nào đó tự mở thế lực cho mình.
Nhưng cái phỏng đoán này không thiết thực cho lắm, tuy vậy dù chỉ một phần nhỏ sự nghi ngờ, thì vẫn có thể nghi ngờ.
Thứ hai, quân đoàn chi viện kia rất có thể bị tấn công, nhưng việc này cũng không thiết thực như cái đầu, bởi vì bọn họ đi là cả một quân đoàn, số lượng không thấp, quân khu mất liên lạc chỉ khi toàn bộ bị diệt không còn ai, nếu vậy tấn công họ nhất định phải từ ba quân đoàn trở lên.
Kế đó là vị trí, con đường mà họ đi là từ quân khu đến, là một con đường rất an toàn được quân khu liên tục tuần tra kiểm soát, nếu