Biết rằng, hiện giờ không chỉ mỗi Xã An Yên mà có thể ở những Xã khác cũng có tình trạng như vậy, nhưng thật sự Khải Minh không có tâm tư để nghĩ đến.
Cũng không đủ thời gian hoặc vật lực để quan tâm.
Mặc dù hệ thống hiện tại đã xâm nhập vào quyền thế giới 81%, theo sau là 79% lưu vực bản đồ, nhưng chỉ có hai đặc quyền, thứ nhất giúp Khải Minh phá không gian trở về Địa Tinh, thứ hai là trao đổi vật tư các loại.
Bởi vì thế giới này bị Phong Cấm, do đó thế giới không tồn tại Linh Khí, không có linh khí, Khải Minh không có đủ năng lực để giải quyết những việc ngoài khả năng.
Xét theo hiện tại, Khải Minh chỉ là một người bình thường, nếu có một viên đạn găm vào người hắn, hắn vẫn bị tróc da, chỉ là có thân thể Hư Linh cảnh nên khi ăn một quả tên lửa hạt nhân loại lớn, Khải Minh hắn mới cáo phó.
Về phần tài sản, tuy trước đây ở quần đảo Trăng Sa tài nguyên nhiều, nhưng trước mắt Khải Minh chỉ có thể thu hoạch những tài nguyên lộ thiên, những tài nguyên ngầm như khoáng sản hay dầu mỏ hắn không có thiết bị thu thập.
Mà có thiết bị, cũng không có chuyên gia, nhân lực chuyên nghiệp làm việc, Khải Minh hắn cũng không thể chính mình đi moi dầu đào đá.
Do đó, lượng tài sản của Khải Minh cũng không nhiều, sau khi thiết lập căn cứ cùng khai phá trồng trọt, hiện tại số tiền còn lại của hắn chỉ trên một trăm tỷ.
"Biết vậy tống tiền Đông Dương vài chục ngàn tỷ! " Nhìn tài khoản, Khải Minh cảm thấy có chút áp lực.
"Mọi người chia thành những nhóm nhỏ, một nhóm khoảng hai đến ba người, mỗi nhóm mang theo ít cháo tiến về những nơi có người đang bị đói, gặp những người dân yếu sức liền hỗ trợ họ ăn cháo, người dân nào còn sức lực thì bảo họ tiến đến đây lĩnh cháo, người dân nào yếu đến mức hôn mê hoặc bệnh tật gì thì mang họ về doanh trại này,!.
.
" Khải Minh nhìn nhóm người phân phó từng việc, dặn dò một số việc cần thiết cùng những yêu cầu thiết yếu.
Bởi vì chỉ có bốn mươi hai người, hai mươi tư người từ quần đảo Trăng Sa, mười tám người dân ở Xã An Yên, do đó về nhân lực liền khiến Khải Minh bất lực.
Nếu lúc đầu hắn không nghĩ đến việc nhờ đến những người dân của xã này hỗ trợ, với hai mươi tư người hắn mang theo, không mệt chết cũng đột tử sạch.
Cứ thế, nhóm người phần thì đi xung quanh hỗ trợ phân phát cháo cho những người không còn sức, một phần ở tại chỗ phát cho những người đến lấy.
Hai tiếng sau, sau khi phân phát cho người thứ tám mươi, nhìn dòng người liên tục, Khải Minh cau mày quan sát xung quanh.
Từ lúc nấu cháo đến bây giờ, Khải Minh không nhìn thấy được nhóm của Xuân Nhi, không biết cô nàng dẫn nhóm người của mình làm gì và ở đâu?
Nghĩ nghĩ cũng chả để làm gì, Khải Minh rất nhanh quăng cái ý nghĩ này khỏi đầu, trước cứ mặc kệ, nhóm của cô ấy không ảnh hưởng đến việc hắn làm là được.
Ấy vậy, không có chuyện lại thành có chuyện!
"Công tử, có chuyện xảy ra!" Khoảng mấy phút sau, bất ngờ có một đoàn người tiến đến chỗ Khải Minh nói, dẫn đầu chính là những người của hắn, phía sau là nhóm người của Xuân Nhi đang khuân cán cứu thương.
Quan sát kỹ, ngoài hai cán cứu thương, còn có thêm bốn người được dìu đến.
"Mau đem vào trong, chuyện gì xảy ra?" Thấy vậy Khải Minh nhanh chóng hướng dẫn đoàn người vào doanh y tế, sau khi đặt những bệnh nhân này lên giường bệnh, Khải Minh một bên dùng máy kiểm tra, một bên hỏi.
"Chuyện là như vầy!.
.
" Xuân Nhi nhanh chóng giải thích những chuyện đã xảy ra.
"Cô! ! cô không biết như vậy là không được sao? Rốt cuộc cô có kiến thức về cứu hộ không vậy? Làm được thì làm, không làm được cũng đừng gây khó khăn cho người khác!" Nghe xong Xuân Nhi nói, Khải Minh liền bão nổi chửi ầm lên.
"Bảo và chú Khang ở lại, người không phận sự ra ngoài hết đi.
" Quát xong, Khải Minh tiếp tục quan sát và cứu chữa những người vừa rồi.
Nhóm người Xuân Nhi nghe Khải Minh mắng, bọn họ đều trầm mặt lủi thủi đi ra ngoài, riêng Xuân Nhi chạy đi chỗ nào đó mà khóc.
Về việc mà nhóm người Xuân Nhi làm, đó là bởi bọn họ không theo nhóm Khải Minh mà tiến hành cứu trợ nạn nhân từ đầu đường xã trở vào, tuy nhiên, cách cứu trợ của bọn họ sai lầm vô cùng.
Biết rằng, tình trạng hiện tại của người dân ở đây là sức cùng lực kiệt, ấy thế mà nhóm người Xuân Nhi lại trực tiếp đưa cho họ gạo, khoai sống, và những cái bánh khô khan khô hốc.
Với tình trạng người dân như vậy, bọn họ đủ sức để đi