Khải Minh cất đi nắm Tiếp Sinh đan ấy, tiếp tục tìm hiểu loại đan dược thứ hai.
Lần này hắn cầm lên một viên Tố Linh đan, nhìn từ bên ngoài đan dược này có màu trắng bạch toàn thân, kích thước to bằng một hạt đậu xanh.
Đan dược này không có tác dụng gì với hắn nên hắn đành ném vào kho đồ, tiếp đó lại lấy viên đan dược kế tiếp.
Loại đan dược thứ ba là Tốc Tinh đan, công dụng giúp nhân đôi mọi hoạt động hay động tác.
Đan dược này có màu xanh nước biển, bên trên nó có hai sọc hoa văn màu vàng, kích thước to khoảng 2 centimet.
Hắn cầm viên đan dược lên ngửi ngửi rồi bỏ vào miệng, chờ cho dược lực công hiệu rồi kiểm tra.
"Lợi hại a.....!À mà khoan, nếu dùng loại đan dược này trong chuyện kia.....! khụ khụ, thất lỗi, thất lỗi." Sau khi trải nghiệm cảm giác dùng đan dược hắn liền có ý nghĩ không đứng đắn.
Tốc Tinh đan này cũng rất thần kỳ, mọi hoạt động của cơ thể hắn đều được nhân đôi, hắn đánh một quyền liền thành hai quyền, đá một cái liền thành hai cái.
Nếu dùng đan dược này vào trong chiến đấu hoặc làm việc, hiệu xuất nhất định tăng rất cao.
Mà ngoài ra nếu chuyển tác dụng của đan dược này vào chuyện cá nhân, khụ khụ, lại bậy rồi, bỏ đi.
Tiếp đó hắn lại tiếp tục kiểm tra loại đan dược cuối cùng, Giải Độc đan.
Nhìn từ bên ngoài, giải độc đan có màu vàng nhạt, trên nó lại có hoa văn hoa sen màu tím, kích thước của viên đan dược này cũng khoảng 3 centimet mà thôi.
Vì đan dược này chuyên giải độc, và hắn không bị trúng độc, cho nên hắn liền bỏ qua một bên.
Riêng về ba viên đan dược tấn cấp kia, không quan trọng nên hắn không quan tâm.
Kiểm tra xong tất cả đan dược thì trời cũng đã tối, do đó hắn lên giường và làm một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau, mọi việc đều bình thường như vậy!
"Hazz, chán thật, không intenet, không tivi, không điện thoại,.....!Ta cảm thấy bắt đầu chán rồi nha, một hai tháng còn được chứ giờ lâu quá rồi." Khải Minh nhàm chán ngồi trên ghế, tựa lưng vào tường gỗ mà than vãn.
Không có việc gì, không có gì làm, không có gì vui nên làm hắn sanh ra chán nản.
"Chưởng phái, có việc lớn!" Trong lúc hắn đang ngồi than thở bỗng bất ngờ có âm thanh của tiểu Sầu xuất hiện bên ngoài.
"Có chuyện gì?" Hắn nhanh chóng bước ra mở cửa nhìn tiểu Sầu hỏi với tâm lý khó hiểu.
Tuy ta chán nhưng chỉ chán về việc không có gì giải trí, không có gì chơi vui thôi, chứ không muốn có chuyện lớn gì xảy ra a.
Mà lạ là tại sao dạo này ngày nào cũng có công chuyện thế nhỉ?
"Tiểu Hổ vừa cho người đến thông báo,.....!Có một lượng lớn nạn dân đến Thôn Minh Việt, đệ ấy giờ không biết làm thế nào nên cho người đến hỏi ý kiến của chưởng phái." Tiểu Sầu nhanh chóng nói mọi chuyện cho hắn.
"Nạn dân? Nạn dân gì?" Khải Minh ngơ ngác nhìn tiểu Sầu hỏi lại.
"Đệ tử cũng không rõ ràng về việc này." Nghe câu hỏi của hắn, tiểu Sầu chỉ lắc đầu mà không biết gì.
"Vậy được rồi, theo ta đến đó một chuyến xem thế nào."
Sau đó hai người bọn họ cùng nhau tiến đến Thôn Minh Việt.
............
Thôn Minh Việt!
"Chúng ta có bị đuổi khỏi đây không?"
"Ta cũng không biết được, nhưng khả năng bị đuổi đi sẽ rất cao."
"Các đại nhân vào trong đó đã lâu rồi, có khi nào xảy ra chuyện không?"
"Đừng đoán mò, lo dưỡng thương cho tốt đi!"
"Mọi người có nhìn thấy không, nơi này thật rộng lớn, khang trang và trông vô cùng đẹp mắt."
"Đúng vậy, không biết nơi này của môn phái nào, các ngươi nhìn tường rào đó đi, trông thật chắc chắn."
"Nếu lúc trước chúng ta có thứ này phòng hộ, chúng ta ắt hẳn sẽ không có tình trạng như hôm nay."
Tình trạng hiện giờ có rất nhiều người lạ mặt đang tập trung ngay quảng trường trung tâm của Thôn Minh Việt.
Trạng thái của bọn họ đều mỗi người một khác, một số bị thương trông rất thảm, nằm la liệt một chỗ, số còn lại đều bị thương từ nhẹ đến nặng, duy chỉ có một số phụ nữ và trẻ em là có trạng thái tốt nhất.
Bọn họ hiếu kỳ ngắm nghía bốn phía mà đánh giá, bàn luận trông rất sôi nổi.
- .-.-.-.-
Phòng nghị sự Thôn Minh Việt!
Lúc này bên trong phòng có hơn mười người, Tiểu Hổ, các phó đội cùng với vài người lạ khác.
"Xin hỏi, chúng tôi có được phép ở tạm đây không?" Một thiếu nữ trạc tuổi tiểu Hổ nhìn tiểu Hổ hỏi.
"Xin thứ lỗi vị tiểu thư này, chúng tôi không thể quyết định được việc này, chuyện này phải nhờ chưởng phái chúng tôi đến quyết định mới được." Tiểu Hổ nhìn đám người với ánh mắt phức tạp.
Tiểu Hổ tuy ít tiếp xúc với xã hội bên ngoài, nhưng dù sao thân phận hắn cũng không phải dạng vừa, cho nên có nhiều việc hắn vẫn biết rõ ràng.
Tỷ như tình hình hiện tại, nếu việc này xuất hiện ở một