"Uhm, vậy tiếp theo các vị dự định thế nào?" Không dài dòng hắn ngay lập tức vào chủ đề ý định của mình.
Theo như đã đoán và trước mắt, các nàng đã không còn nơi để đến, tình trạng hiện tại là lang thang vô định, vì thế các nàng phải cần một nơi ổn định để ở lại.
Bởi vì thân phận của các nàng đều đặc thù, đều có hoàn cảnh rất khó sinh sống ở những nơi phức tạp.
Chẳng hạn thế lực tấn công các nàng ra lệnh truy tìm, có chắc rằng những thế lực lớn như Thuận Thiên tông hay Thiên Tà quốc có quan tâm đến không?
Vì vấn đề ngoại giao hay trao đổi lợi ích, không có điều nào cảm thấy thiệt thòi.
Khải Minh hắn nói câu này cũng tương đương đưa thân mình vào nguy hiểm, có chắc rằng kẻ thù của nàng sẽ không tìm đến tận cửa không?
Trừ việc nhận được thêm một đệ tử, hắn cần phải có thêm chút lợi ích, nếu không đệ tử này không cần cũng được.
Một lợi ích bảo toàn được hoàn cảnh đặc biệt nguy hiểm chưa biết kia.
"Thưa ngài chưởng phái, chúng tôi hiện giờ vẫn chưa biết phải đi đâu về đâu, có thể! ! có thể tạm thời cho chúng tôi ở lại đây không?" Hoa Ánh Nguyệt thử thăm dò thái độ của hắn.
Nàng cũng hiểu rõ về tình hình của mình, chứa chấp các nàng sẽ mang lại nguy hiểm cỡ nào.
"Ở lại cũng được, nhưng các vị cũng hiểu tình trạng của các vị, qua đó phải có một cái giá đặc biệt thích hợp cho việc này.
" Khải Minh nhẹ nhàng cười nói.
"Vậy chúng tôi cần phải đưa ra thứ gì, các ngài cần điều kiện gì mới có thể tạm thời cho chúng tôi ở lại?" Nàng khi nghe đến việc có thể ở lại liền kinh hỉ, ngay sau đó nàng liền quan tâm đến yêu cầu điều kiện, vì biết rõ tình hình nên nàng cũng thêm vào vấn đề là tạm thời, bởi vì nàng hiểu rõ, thực lực nơi đây không đủ để chống lại đế quốc kia.
"Trước hết, kẻ thù của các vị, các vị có biết là ai không?" Khải Minh tiếp tục hỏi.
"Chúng tôi bị tấn công bởi liên quân ba Vương quốc, đằng sau đó lại có sự chống đỡ từ một đế quốc.
" Hoa Ánh Nguyệt dùng ánh mắt u sầu thất vọng hồi tưởng kể lại, nàng đến giờ vẫn không hiểu rõ tại sao, thế nào, vì lý do gì mà Vương quốc của mình lại bị tấn công, và sự thất bại đầy thảm hại kia.
"Thật ra bọn chúng đã mưu tính việc này từ rất lâu, cùng với đó là sự phản bội của nhóm người thân tín tin tưởng bên phía mình, nếu không chúng ta ít nhất cũng có thể cầm cự đến ba tháng hoặc có thể giữ vững được một phần vương quốc.
" Hoa Yến Ngọc nói thêm vào, trong giọng nói và ánh mắt của nàng hiện đầy sự thù hận cùng với oán trách tự mình.
Ôi đệch, đế quốc! Khải Minh kinh ngạc nghĩ đến, lúc đầu hắn cứ tưởng vương quốc oánh vương quốc, đằng này chơi tận ba oánh một mà còn thêm ông ba là đế quốc, quả thật vũng nước này rất rất sâu nha.
Tính theo tình hình thế lực hiện tại, thế lực môn phái nhỏ nhoi của hắn chưa hẳn tồn tại được quá ba giây nếu kẻ thù của họ đến cửa.
"Các vị còn có ai không, đại loại như những người cùng chạy trốn hoặc đồng minh nào đó?" Khải Minh lập tức nghi vấn đến một vấn đề, thường thường những đế quốc hay vương quốc như vậy hay đi ngoại giao thêm đồng minh, hoặc đại loại như hợp tác hữu nghị gì đó chẳng hạn.
"Về việc này chúng tôi có một minh hữu là Tây Lang quốc, nhưng do vương quốc này vừa trải qua một trận thú triều quy mô lớn nên thực lực suy giảm, cầu viện hoặc nhờ giúp đỡ hầu như vô cùng khó khăn.
" Hoa Ánh Nguyệt thở dài nói, ánh mắt nàng tỏa ra sự bất lực nghĩ lại về chuyện đã qua, tại sao mọi việc lại đến nông nổi này.
"Ngoài chúng tôi, có khoảng vài triệu thân tín, tông môn đệ tử, binh sĩ và những người khác cùng chạy khỏi trốn đi về Tây Lương quốc và Thiên Tà quốc, về vấn đề thoát được bao nhiêu và đang ở đâu lại không biết được, chỉ mong bọn họ an ổn sống sót qua thời khắc này.
" Một trong hai lão già kia cất tiếng nói.
Nghe bọn họ nói vậy Khải Minh liền trầm ngâm suy nghĩ, nếu theo tình hình như vậy chẳng phải khó càng thêm khó.
"Xin hỏi, chúng tôi cần phải làm thế nào, ngài có yêu cầu gì về việc này?" Hoa Yến Ngọc lại hỏi về việc yêu cầu, trong tình trạng như hiện giờ, đan dược công pháp vũ khí hay bất cứ thứ gì quan trọng khác đều có vẻ như đã không còn quý giá gì nữa rồi, do đó các nàng không biết mình có thể bỏ ra cái gì.
Khải