Tên phục vụ viên kia hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng lại dám trực tiếp mắng mình, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Chẳng qua khi phục hồi lại tinh thần, sắc mặt tên phục vụ viên này âm trầm xuống, nói:
“Mày chửi ai? Mày có ngon mắng lại lần nữa?”
"Qua đây.. qua đây tao chửi lại.”
Khuôn mặt Diệp Lăng lộ ra chút hài hước, vẫy vẫy tay gọi tên phục viên.
Tên phục vụ viên này đứng hơi xa, nghe không có rõ, thấy Diệp Lăng như vậy tưởng là sợ, trong lòng không khỏi cười lạnh, tên kia không biết nơi này là ai bảo kê, dám đến gây sự!
Gã vừa đi về phía Diệp Lăng, vừa cười lạnh nói:
“Thế nào? Sợ thật sao?”
“Tao sợ, haha sợ con em mày!”
Diệp Lăng vừa dứt lời, một bạt bàn tay liền quất tới, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, phục vụ viên kia máu mũi lập tức phun ra, đầu đập xuống đất.
“Mày dám đánh tao?!”
Người bán hàng cảm giác đầu có chút choáng váng, khuôn mặt trái nóng hừng hực bốc lên, xưng thành một cục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tao đánh mày thì làm sao? Mày làm gì được tao?”
Diệp Lăng cảm thấy chưa đã, bước lên phía trước, không nói hai lời, lại đánh tên phục vụ viên thêm mấy cái, làm tên bán hàng kia như cái đầu heo.
Gã thực sự không nghĩ ra, chỉ là một tên quê mùa không biết từ cái xó xỉnh nào chui ra lại hung hăng càn quấy như vậy, hắn không sợ chết à?
“ĐMM!”
Tên bán hàng đứng dậy, chửi tục một tiếng, đánh ra một quyền hướng tới Diệp Lăng.
Nhưng dù sao tên bán hàng này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vô luận là sức mạnh hay tốc độ, ở trong mắt Diệp Lăng đều là trò trẻ con.
“Ầm!”
Diệp Lăng tung một cước thẳng tới khuôn mặt của hắn, ầm một tiếng, trên mặt hắn hiện tên một cái dấu dày to đùng, nhìn giống như là hình xăm vậy.
Một cước này làm tên phục vụ bị rơi mất hai cái răng.
Bây giờ nhìn lại cái tên phục vụ này nào có uy phong vừa rồi nữa, mặt mũi thì toàn là máu, miệng cũng có, bây giờ nhìn gã chẳng khác nào cái đầu heo vừa mới mổ.
Diệp Lăng ghét nhất là loại người như thế này, mắt chó coi thường người khác, kiếp trước thời điểm tu vi hắn còn rất thấp cũng bị người khác xem thường không khác gì con vật.
Nhưng lúc đó Diệp Lăng không có biện pháp, chỉ có thể nhịn.
Nhưng bây giờ là ở chỗ này...
Còn nhịn cái gì a, chỉ cần có một chút tu vi thôi, là hắn ở đây có thể xưng bá thiên hạ!
“Mày... mày giỏi”
Phục vụ viên cũng coi như cứng đầu, răng cửa đều bị đá bay vẫn nói mơ hồ:
"Tiểu tử, mày không biết nơi này là địa bàn của ai à? Chờ đó tao!
Nói xong, gã liền móc điện thoại di động.
“Alo, Phong... Phong ca phải không?”
“Phong ca, em là Tiểu Vương đây... Em bị người khác đánh, có người gây sự ở trong cửa hàng, Phong ca có thể tới đây giúp em không?”
“Như vậy thì tốt, cám ơn Phong ca, đêm nay em sẽ tìm hai em gái xinh tươi mọng nước cho anh.”
“Dạ, em ở đây chờ Phong ca đến.”
Vừa cúp điện thoại, tên phục vụ lập tức thu hồi vẻ nịnh nọt, hung tợn nói:
“Mày có bản lĩnh thì chờ ở chỗ này!”
“Tao đây cũng không định đi."
Diệp Lăng tiến lên đi một bước, phục vụ viên này lập tức lui về sau mấy bước, trên mặt lộ ra e ngại.
“Ah, một phế vật, cũng học người ta trang bức.”
Diệp Lăng thì thầm một tiếng, đi lên lầu.
Phục vụ viên kia cũng không dám nói thêm gì nữa, rất sợ Diệp Lăng cho gã thêm vài chén huyết tương, đến lúc đó, sợ rằng mình sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
“Mày chờ đi, chút nữa Phong ca sẽ đến, mày sẽ biết tay đấy!”
Người bán hàng xem theo bóng Diệp Lăng, cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.
Diệp Lăng cũng không để ý tới ai là Phong ca, lấy thực lực hắn là Hậu Thiên Sơ Kỳ thì sợ ai, ngoài ra hắn có thể trong nháy mắt lao ra hơn 10m, so với hắn thì mấy tên kia thì tính là cái đồ chơi gì?
Tùy ý đi tới lầu hai, Diệp Lăng lẩm bẩm:
"Một cái tiệm lớn như vậy, sao chỉ có mình