Diệp Lăng mỉm cười, trong lòng không thèm quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn lão.
“Hùng Phi! Dù thế nào thì hôm nay ngươi cũng không sống nổi nữa, một khi ta muốn giết ngươi, dù toàn bộ lãnh thổ phản đối thì cũng vô ích, không có ai dám phản loạn vì ngươi.
Đừng nghĩ mình quá quan trọng, trong thế giới này, thiếu đi vài người thì mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, cũng sẽ không có ai đi phá vỡ lãnh thổ của ta vì ngươi.
”
Diệp Lăng lắc đầu, Hùng Phi tái mặt lảo đảo, ngay sau đó, trong đôi mắt lão nổi lên sự hung ác độc địa.
“Diệp Lăng! Chết đi!”
Ầm!
Hùng Phi ngửa mặt lên trời gào thét, dù sao cũng không sống nổi, vậy chẳng bằng liều mạng bắt lấy Lôi Đế để cầu một con đường sống.
Trong đại điện, Phong Vân Tử không phải đối thủ của Hùng Phi, Diệp Lăng thì càng chẳng đáng nhắc tới, dù hắn có yêu nghiệt thế nào đi nữa thì cũng không giết được mình.
Nhưng khi lão đang định xuất thủ, Phong Vân Tử biến sắc, chân còn chưa kịp dời bước thì một đạo kiếm quang sáng chói đã đột nhiên lóe lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Táp!
Hùng Phi trực tiếp ngã xuống đất, lão trừng to mắt, ánh mắt tràn đầy chấn động.
Lúc này, trong đại điện tràn ngập thanh âm kiếm minh khiến lòng người run sợ, kiếm khí nhè nhẹ còn đọng lại khiến người ta cảm thấy lạnh cả người.
Không ai biết người nào đã ra tay, dù sao cũng không phải là Diệp Lăng hay Phong Vân Tử, hai người đều không có thực lực này.
“Xoát nhà diệt tộc, âm thầm tiến hành, đợi đến ngày mai hẵng tuyên bố với toàn bộ lãnh thổ!”
Diệp Lăng lạnh nhạt phân phó, xoay người ra khỏi Hùng phủ, không ai biết Hùng gia trắng trợn nói xấu Diệp Lăng đã đến tuyệt cảnh.
Trong phủ thành chủ Ban Lan Thành, Diệp Lăng đi tới căn phòng của Diệp Bình, hắn ta đã thức dậy, Thiên Đan Lão Tổ đã đích thân xuất thủ thì đương nhiên là không có vấn đề gì.
Nằm giường lên, Diệp Bình sắc mặt hồng hào nhưng phiền muộn, thân thể hắn ta đã khôi phục, thậm chí còn tốt hơn trước.
Tuy Thiên Đan Lão Tổ vẫn luôn cung ứng đan dược cho hắn ta nhưng Tây Vương Mẫu và cha hắn đều không cho phép hắn ỷ lại vào đan dược để tránh hình thành kháng tính.
Bây giờ ăn đan dược của Thiên Đan Lão Tổ, hắn ta khôi phục rất tốt, nhưng Bách Linh kiên quyết không cho hắn ta rời giường, nói là mình vẫn cần khôi phục thêm.
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên, Diệp Lăng tươi cười đi đến, Bách Linh nhìn thấy Diệp Lăng thì vội vàng đứng lên, cung kính hô thúc thúc.
Trước đó Bách Linh vẫn luôn gọi hắn là Đế Quân nhưng Diệp Lăng đã bắt sửa lại, dù sao Diệp Lăng cũng chấp nhận nàng làm con dâu mình, sao phải gọi là Đế Quân nữa.
“Ngươi ăn đan dược của lão tổ xong thân thể đã khôi phục rồi, sao còn nằm lười trên giường làm cái gì, còn không mau dậy đi, không sợ bại liệt ư?!”
Diệp Lăng chỉ Diệp Bình trên giường nói, Diệp Bình lộ vẻ bất đắc dĩ, Bách Linh chớp mắt, lúng túng xoa đầu.
“Cha, nghe nói đã tìm được hung thủ rồi đúng không?”
Diệp Bình rời giường, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng kích động hỏi, hắn ta là nhân vật chính trong vòng xoáy dư luận lần này, bị không biết bao nhiêu người mắng là nhị thế tổ.
Bây giờ đã tìm được hung thủ, hắn ta đương nhiên rất kích động, như vậy cũng giúp hắn ta chứng minh sự thanh bạch.
“Ngươi.
”
Diệp Lăng thở dài chỉ Diệp Bình, sau đó hít sâu, mỉm cười lắc đầu.
“Thời gian trôi qua thật là nhanh, trước đây khi ngươi sinh ra, ta vẫn còn ở Trái Đất, chuyện thành Tiên chỉ là một hy vọng xa vời.
Giờ ngươi đã là Tiên Đế, ta luôn nghĩ mình vẫn còn là một tiểu tử trẻ tuổi, nhưng thực tế thì đã thành lão tổ rồi.
”
Diệp Lăng thở dài, danh xưng lão tổ này không hề khoa trương, hiện tại hắn con đàn cháu đống, khai chi tán diệp.
Đám trẻ Diệp Viêm, Ninh Mộc Lang từ Trái Đất lên tới Tiên Giới, cùng thê tử của bọn họ sinh ra không