Hai người đi đến một biệt thự, cách trung tâm tài chính Hoàn Cầu không xa, ngồi xe buýt đi đến cũng được.
“Không phải là đi trung tâm tài chính sao? Sao lại tới nơi này?”
Lưu Xảo nhìn cái biệt thự tinh xảo, mê hoặc hỏi.
“Hiện tại tôi đã không có nhà để về, dù sao cũng phải tìm chỗ ở chứ?”
Diệp Lăng nói.
“Ah, cũng đúng.”
Lưu Xảo gật đầu một cái.
Diệp Lăng đã sớm liên hệ với chủ nhà, chủ nhà thoạt nhìn là một nữ nhân hơn năm mươi tuổi, đang đứng ở trước cửa nhìn ra xa.
“Xin chào, là dì Phương sao?”
Diệp Lăng cười đi ra phía trước.
Dì Phương quan sát Diệp Lăng bằng một con mắt, có chút không tin tưởng. Bà cho rằng người có thể thuê ngôi biệt thự này, coi như không phải đi xe sang trọng thì chí ít cũng phải có xe của mình chứ? Không nghĩ tới là ngồi xe buýt tới...
Chẳng qua dì Phương đã có tuổi, cũng không coi thường người khác, lập tức gật đầu cười nói:
“Tiểu Diệp đúng không?”
“Dạ dì Phương, ta tên là Diệp Lăng.”
Diệp Lăng cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dì Phương nhìn thấy Lưu Xảo sau lưng Diệp Lăng, hiền hòa cười nói:
"Cô gái này là bạn gái của cậu à? Thật xinh đẹp, ngoại trừ những minh tinh kia, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có cô gái xinh đẹp như này.”
“Ha ha, cảm ơn lời khen của dì Phương.”
Có tiện nghi không chiếm chính là đầu đất. Đương nhiên Diệp Lăng sẽ không chối bỏ chút vinh dự này.
Lưu Xảo cũng có phần ngượng ngùng.
Thực sự là chán ghét, một ngày này luôn bị hiểu nhầm là bạn gái của tên sắc lang này…
Lưu Xảo len lén nhìn gò má Diệp Lăng, bỗng nhiên cô phát hiện Diệp Lăng dường như đẹp trai, hai mắt hẹp dài, sống mũi cao, môi hơi dày... Ngũ quan rõ ràng, thêm dáng người cao tận 1m85, thực sự không thua kém mấy minh tinh màn ảnh là mấy. Trong lúc nhất thời, Lưu Xảo nhìn đến hơi ngây người.
“Cô nhóc, nhìn đủ chưa?”
Bên tai bỗng vang lên tiếng trêu đùa của Diệp Lăng.
Lưu Xảo sửng sốt một hồi, khuôn mặt nháy mắt hồng đến bên tai.
“Tôi biết cô nhìn cái gì, tôi công nhận là mình rất tuấn tú, đây là điều hiển nhiên.”
Diệp Lăng nghiêm trang nói.
Lưu Xảo khẽ nhếch môi, con mắt liếc Diệp Lăng, hờn dỗi nói:
“Hừ, tự tưởng tượng!”
“Đi thôi, đi xem nhà mới có thể vừa mắt đại mỹ nhân không?”
Diệp Lăng cười nói.
Lưu Xảo đần độn u mê đi theo Diệp Lăng vào trong biệt thự, trong lòng cô đang nghĩ.
Diệp Lăng nói lời này là có ý gì? Hắn nói nhà mới, mà không phải nói ‘Nhà mới của ta’...
Biệt thự này tổng cộng có hai tầng, lầu dưới không có nội thất, ngoại trừ đại sảnh, chính là buồng vệ sinh, phòng ngủ cùng với một cái sân thượng. Sân thượng có một cửa sổ lớn đặt sát đất, bên trong bày mấy chiếc ghế mây, rất có cảm giác cổ kính.
Lầu hai thì có ba cái gian phòng cùng một cái đại sảnh, toàn bộ đều là kiểu Châu Âu sang trọng, đồ đạc gần như đầy đủ, có thể trực tiếp vào ở.
Ở bên ngoài biệt thự, còn có trồng một ít hoa cỏ cây cối, hiện tại mặc dù là mùa hạ, nhưng cây cỏ, hoa tươi nở rộ, có từng đợt hương thơm thổi tới.
Tổng quan mà nói, Diệp Lăng rất hài lòng, chí ít cũng tốt hơn cái phòng nhỏ 20m vuông đó gấp trăm lần.
“Nơi đây... Không đắt chứ?”
Lưu Xảo nhẹ giọng hỏi.
Dì Phương nghe được, cười nói:
“Nơi này là Trung tâm Thành phố Đông Hải, hơn nữa lại gần trung tâm tài chính Hoàn Cầu, tấc đất tấc vàng a.”
“Vậy phải bao nhiêu tiền một tháng?”
Lưu Xảo nói.
“Bởi vì con tôi muốn đưa tôi đến nước Mỹ ở, phòng này cũng không có người ở thì cũng thiếu hơi người, tôi định cho thuê, chỉ cần các người có thể cẩn thận bảo vệ nơi đây, mỗi tháng đưa tôi chừng 8 vạn là tốt rồi.”
Dì Phương nói.
“8 vạn?!”
Lưu Xảo nhất thời há to miệng.
Cô lớn lên trong một gia đình bình thường, cha đi làm xa, mẹ ở nhà, một tháng kiếm không đến 1 vạn, thêm tiền tiêu dùng, còn tiền cho em trai đến trường, có thể còn lại mấy ngàn là tốt lắm rồi.
Lưu Xảo thật đúng là không thể tin được, muốn thuê một tháng ở đây có lẽ phải làm việc cật lực một năm mới đủ a.
“Diệp Lăng, anh... Anh có nhiều tiền vậy sao?”
Lưu Xảo hỏi.
Dù sao trước đó cô