(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được giọng nói này, Lưu Xảo và Lâm Hoa đều quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy là Diệp Lăng, khuôn mặt Lưu Xảo liền lộ vẻ vui mừng, nghĩ thầm rốt cuộc có thể thoát được cái tên rắc rối trước mắt này rồi. Lâm Hoa thì có phần khó coi. “Diệp Lăng, sao bây giờ anh mới tới!” Lưu Xảo liền chạy tới, nắm cánh tay Diệp Lăng vô cùng tự nhiên. Một đôi bàn tay mềm mại như bông đặt trên tay hắn mà lắc lắc, nhất thời Diệp Lăng cảm thấy nhộn nhạo trong lòng. Hắn nhìn vào khẽ rãnh thần bí. “Tên háo sắc này, lại chiếm tiện nghi của tôi!” Lưu Xảo đỏ mặt, vội vàng buông cánh tay Diệp Lăng ra. Chứng kiến hành động của hai người này, Lâm Hoa cực kì ghen ghét. “Xảo Nhi, đây là bạn trai em à?” Lâm Hoa cười đi tới: “Không phải em nói là không có bạn trai sao?” “Diệp Lăng không phải bạn trai của tôi, chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Lưu Xảo nhỏ giọng nói. Giọng nói của cô thực sự quá ngọt, lại thêm bộ ngực cứ rung rinh theo tiếng nói, quả thực làm cho Lâm Hoa ngứa ngáy, hận không thể lập tức ôm lấy Lưu Xảo. “Không phải chứ?Nếu là bạn bè bình thường thì sao lại thân thiết như thế?” Lâm Hoa nói. “Mày ở đâu chui ra vậy, quản lắm chuyện thế làm quái gì?” Lưu Xảo chưa kịp nói, Diệp Lăng đã lên tiếng. “Thân thiết hay không thì liên quan gì đến mày? Mày ở chỗ này làm cái gì? Mày không nghe thấy tao vừa mắng à.” Lâm Hoa vốn dĩ còn muốn giả dạng thư sinh, nhưng thấy Lưu Xảo vầ Diệp Lăng nắm tay, liền mắng lên. “Anh nói vậy là có ý gì? Còn có tố chất gì nữa?” Kỳ thực trong lòng Lâm Hoa đã sớm mắng18 đời tổ tông nhà Diệp Lăng tơi tả rồi, chẳng qua ở trước mặt Lưu Xảo, gã muốn cố gắng tỏ ra là người có giáo dục đàng hoàng. "Con mẹ nó!” Diệp Lăng trực tiếp đá một cước vào ngực Lâm Hoa, Lâm Hoa không chống đỡ được, liền ngã ngửa ra đằng sau. Cái kính gọng vàng cũng rơi xuống, kém chút nữa là Lâm Hoa đã lăn mấy vòng rồi. Lâm Hoa thật sự không thể tin được, cái tên này lại dám đánh mình? Sao lại có loại người thô lỗ vậy chứ? Gã thật sự là muốn thể hiện trước mặt Lưu Xảo một chút, nào ngờ thành ra như vậy, thật là mất hết mặt mũi. “Mày... Sao mày dám đánh người chứ?!” Lâm Hoa chỉ Diệp Lăng, rống lên nói. “Rút ngay cái ngón tay đang chỉ kia mau, tao rất ghét người khác chỉ tay vào tao.” Diệp Lăng lạnh giọng. Lưu Xảo còn ở nơi này, Lâm Hoa sao có thể biểu hiện dáng vẻ nhu nhược, không có cốt khí được? Lâm Hoa nói: “Tao không rút đấy, mày có thể làm gì được tao?!” “Mày đúng là muốn ăn đánh!” Diệp Lăng lại ra một cước nữa. Một cước này, cái bàn chân kia trực tiếp dính vào khuôn mặt Lâm Hoa, thiếu chút nữa là bể nát cái kính gọng vàng, như vậy thì Lâm Hoa phải nói câu tạm biệt đôi mắt rồi. “A!” Lâm Hoa chưa từng bị qua loại đả kích này? Mũi bị chảy máu, mảnh kính vỡ làm khuôn mặt đều là vết thương, trong miệng rớt xuống vài cái răng. “Nhìn mày là biết không phải thứ tốt gì, trong nhà có ít đồng tiền dơ bẩn thì cảm thấy cô gái nào cũng đều có thể lên giường với mày phải không?” Diệp Lăng vừa nói vừa đi tới chỗ Lâm Hoa. Bây giờ Lâm Hoa đã hoàn toàn sợ, nhìn thấy Diệp Lăng đi tới chỗ mình, lập tức thê lương kêu nói: “Bảo an! Bảo an! Bảo an đâu, đều chết hết rồi sao?!” Dưới văn phòng cũng có vài nhân viên bảo vệ đang đứng, lúc đầu bọn họ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng bây giờ đã bị người ta kêu rồi, sao có thể mặc kệ được chứ? Nhưng khi chạy đến nơi, những người bảo vệ này nhìn một cái, hóa gia là đại thiếu gia a! Lâm Hoa là một công tử nhà giàu có, bọn họ đều biết, nếu không, chỉ với