Vừa rồi bởi vì tu luyện, nên bộ đồ trên người của Diệp Lăng đã bị xé thành từng mảnh nhỏ, bây giờ trên người là trần như nhộng.
Lúc này Diệp Lăng đang trần truồng, tiểu đệ ở giữa hai chân cứ vậy mà hóng mát bên ngoài...
Khi Hàn Thanh Tâm nhìn thấy Diệp Lăng trần truồng thì theo bản năng nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy cái.....
Nhưng mà cũng thật to a!! Ý nghĩ vừa thoáng qua thì khuôn mặt cô đỏ bừng...
“Anh... Anh tên sắc lang này, sao ban ngày ban mặt lại không mặc... Không mặc quần!”
Hàn Thanh Tâm che mặt lại, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hô lên.
Vậy thì sao, không mặc quần áo thì sao, dù sao thì trời quá nóng nực, xem như mặc như vậy cho mát, có liên quan gì đến cô???
Diệp Lăng ngạc nhiên thầm nghĩ, nghĩ thì cũng chỉ nghĩ vậy thôi, hắn có thể giải thích thế nào? Nói ta vừa rồi tu luyện, đem bộ xé tan?
Sợ rằng bất kể là nói tu luyện hay là bộ đồ bị chấn nát, Hàn Thanh Tâm đều chắc chắn sẽ không tin.
Thấy Diệp Lăng không nói lời nào, Hàn Thanh Tâm bỗng nghĩ tới cái tên háo sắc Dương Đình từng nói với mình, nói là khi mà nam nhân không có nữ nhân, thì sẽ tự mình làm cái việc kia để thỏa mãn cái....
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Hàn Thanh Tâm đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn, cô vốn đã vô cùng xinh đẹp rồi, bây giờ khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên như trái táo lại càng mê người hơn, lập tức làm cho Diệp Lăng nổi lên phản ứng.
Lúc này Hàn Thanh Tâm vẫn còn ở trong lòng của Diệp Lăng, Diệp Lăng vừa mới nổi lên phản ứng thì trực tiếp liền chỉa thẳng vào giữa hai chân Hàn Thanh Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A!”
Hàn Thanh Tâm lại thét lên một tiếng chói tai, trong chớp mắt, toàn thân nàng giống như là bị điện giật, dâng lên một cảm giác tê dại vô lực.
“Anh... anh biến thái! Không biết xấu hổ!!”
Hàn Thanh Tâm vội vàng đẩy ra Diệp Lăng, lui về phía sau mấy bước.
Chẳng qua căn phòng của Diệp Lăng thực sự quá nhỏ, nàng bởi vì khẩn trương thái quá, lui về phía sau quá nhanh, trực tiếp đụng vào tường giống như cái bóng cao su bắn ngược lại Diệp Lăng.
Diệp Lăng lập tức nhân cơ hội muốn đỡ lấy Hàn Thanh Tâm, nhưng Hàn Thanh Tâm liền thét to lên:
“Đại sắc lang, anh đừng đụng tôi!”
Nghe nói như thế, Diệp Lăng lập tức phản ứng, không nói hai lời liền vọt qua một bên.
“Thình thịch!”
Một âm thanh va chạm vào sàn nhà vang lên, Hàn Thanh Tâm lập tức té sấp mặt..
“Anh ... Sao anh không đỡ lấy ta?”
Hai tay Hàn Thanh Tâm đau gần chết, đứng dậy, hướng Diệp Lăng thở phì phò nói.
Diệp Lăng nhíu chân mày mấy cái nói:
“Đại tiểu thư, là cô nói rõ đừng chạm vào, bây giờ nói vậy là sao?”
“Nhưng...”
Hàn Thanh Tâm á khẩu không phản bác được.
Cô phồng má không nói gì, khi khóe mắt lại vô tình liếc qua, không tự kìm hãm được liếc về phía tiểu đệ của Diệp Lăng.
“Anh nhanh quần mặc vào!”
Hàn Thanh Tâm vội vàng bịt kín hai mắt, vành tai nóng lên, trái tim đập liên hồi.
Chẳng qua ở trong lòng cô lại âm thầm suy nghĩ:
“To quá...”
Trước đó Diệp Lăng vốn định mặc quần áo vào rồi, hắn tất nhiên không có loại ham mê biến thái này, chỉ là không ngờ Hàn Thanh Tâm ở bên ngoài hô có người đuổi theo cô, trong tình thế cấp bách Diệp Lăng liền trực tiếp mở cửa phòng ra... nên mới có chuyện như vậy.
Lúc này nghe được lời nói của Hàn Thanh Tâm, Diệp Lăng lập tức muốn đi mặc quần áo.
Chẳng qua cũng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên hàng loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, hơn mười người trực tiếp vọt vào phòng của Diệp Lăng.
Những người này đều mặc âu phục màu đen, cắt tóc ngắn, có mấy người còn đeo kính râm.
Diệp Lăng nhìn qua tình huống trước mắt... xem ra là không kịp mặc quần áo rồi.
“Các anh là ai? Vì sao chưa được sự đồng ý của tôi mà đã tiến vào đây?”
Diệp Lăng nhíu mày bất mãn nói.
Những tên mặc âu phục kia căn bản chưa hề chú ý tới Diệp Lăng, lúc này vừa nghe tiếng Diệp Lăng vang lên thì đồng loạt nhìn lại.
Khi thấy Diệp Lăng không mặc quần áo, lập tức có một người vóc dáng khôi ngô đi ra chắn trước mặt Hàn Thanh Tâm, đồng thời hỏi:
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Không có... Không có việc gì.”