•••
Hiện tại, Tĩnh Lâm đang cùng 5 vị sư tỷ hướng về Băng Linh Tông.
Trên đường đi thì hắn bị 5 vị sư tỷ hỏi đủ điều. Ví dụ như “Ai chỉ cho đệ các chuyến thuật như vậy?” hay “Ai dạy thiết lập bẫy?”...vv
5 người cứ hỏi mãi nhưng hắn cũng lười trả lời. Hắn chỉ đáp:
“Tự nhiên nghĩ ra thôi!”
Và tất nhiên cả 5 người đều không tin.
Khoảng 1 ngày sau thì cả đám về đến Băng Linh Tông. Vẫn là khung cảnh thiên nhiên mà hắn yêu thích.
“Các sư tỷ về nghỉ trước đu. Ta đi báo cáo với Linh tỷ!”
Hắn cười nói. Bỗng hắn chợt nhận ra điều gì đó bất thường.
Cả 5 cô nàng đều đỏ mặt. Cái chuyện gì đang xảy ra vậy. Đừng bảo là ta mới thi triển chút tài năng mà cả 5 người các ngươi đổ ta rồi nha.
Như cảm thấy bầu không khí hơi sai sai nên hắn nhanh chân phóng về Băng Linh Điện nhanh nhất có thể.
Cả 5 người thấy hắn chạy nhanh như vậy cũng bĩu môi thầm nghĩ:
“Ngươi sợ bọn ta ăn thịt ngươi chắc?”
Mà điều đó hơi sai một chút, tính ra hắn mới là người ăn chứ nhỉ?
•••
Trong Băng Linh Điện, Băng Ngọc Linh ngồi ở ghế chủ tọa giải quyết các công việc giấy tờ.
“Đệ về rồi đây!”
Hắn vẫn bộ mặt tươi cười mà đi đến bên Băng Ngọc Linh nói.
“Về rồi à?! Nhiệm vụ có hoàn thành không?” (Băng Ngọc Linh)
Nàng nhìn hắn hỏi.
“Nhiệm vụ thì không có việc gì làm. Bất quá có thông tin khá là giật gân!”
Hắn nghiêm túc nhìn nàng nói.
“Hô! Việc gì mà để Tĩnh Lâm, một người luôn thích đùa cợt và lười biếng nghiêm túc thế!” (Băng Ngọc Linh)
Băng Ngọc Linh mở miệng trêu chọc nói.
“Tỷ tỷ a! Chuyện này khá nghiêm trọng đấy!”
“Được rồi! Nói đi, việc gì?” (Băng Ngọc Linh)
“Ma Tộc hồi sinh!”
Hắn bình thản đáp. Nhưng chỉ với 4 chữ nhưng những cao tầng ở trong này đều khá xanh mặt với tin tức này.
“Cái gì? Ma Tộc?” (Băng Ngọc Linh)
Mặc dù rất bất ngờ nhưng nàng vẫn phải giữ bình tĩnh.
“Đúng vậy a! Hắn hiện đang ở nơi nào đó trong Thâm Uyên Sâm Lâm!”
Hắn vẫn bình tĩnh cười nói.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn giỡn được được? Không được ta phải đi thông báo các đệ tử!” (Băng Ngọc Linh)
“Uầy, bình tĩnh chút đi Linh Tỷ. Đệ thu xếp hết rồi. Chờ hắn đến với lời nói của tỷ nữa thôi!”
Hắn kéo nàng lại và nói. Rồi hắn bắt đầu kể lại quá trình ở Vũ Lâm Thành.
“Đệ thật sự đã làm vậy?” (Băng Ngọc Linh)
Băng Ngọc Linh kinh ngạc trước lời nói của Tĩnh Lâm. Nàng là một người thông minh nên sẽ hiểu lý do mà Tĩnh Lâm lại giúp Vũ Lâm Thành thiết lập bẫy. Mục đích là đợi viện quân từ các Tông Môn đến kịp lúc.
Không chỉ Băng Ngọc Linh kinh ngạc mà thậm chí các cao tầng cũng như 5 vị trưởng lão cũng không kém. Họ không ngờ một tiểu tử chỉ mới 15 tuổi lại có thể suy nghĩ một cách chu toàn như vậy.
“Vậy yên tâm rồi chứ, Tiểu Linh?”
“Ừm” (Băng Ngọc Linh)
Hắn thản nhiên đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng về phía hắn. Hành động này của hắn như một quả bom trong Băng Linh Điện mà thậm chí Băng Ngọc Linh cũng phối hợp dựa sát người hắn. Mặc đu hắn tuổi nhỏ hơn Băng Ngọc Linh nhưng chiều cao thì lại hơn. Hắn cao 1m8 trong khi nàng chỉ có 1m7.
“Chúng ta nhìn lầm sao? Tông Chủ chúng ta đang dựa vào nam nhân, mà người đó là Tĩnh Lâm?”
Quá nhiều thứ ập đến cùng lúc làm đám người Băng Ngọc Tuyết không kịp định thần lại.
“Khụ... Khụ” (Vũ Thanh Yên)
Đúng lúc này, Vũ Thanh Yên giả vờ ho khan lên tiếng để phá bỏ bầu không khí này.
“A” (Băng Ngọc Linh)
Băng Ngọc Linh mới chợt nhận ra hành động của mình thì giấy mình đẩy Tĩnh Lâm ra. Gương mặt nàng