Edit : Hiên Vũ
Hôm nay Trần Tử nghỉ ở nhà, rất sớm đã kéo Miêu Miêu đến chợ mua thức ăn. Nhưng Miêu Miêu luôn sợ đầu sợ đuôi, vẫng lo lắng người khác cảm thấy hai người đàn ông cùng nhau đi mua thức ăn rất kỳ quái.
“ Không cần căng thẳng như vậy!” Ra vẻ thoải mái vỗ vỗ vai Miêu Miêu.
Trong lòng Trần Tử cũng không yên, nếu là gặp phải nhóm cô dì ở tiểu viện, phải giải thích thế nào đây? Hay giống như đã nói với bác Trương, em trai ở cô nhi viện?
Lắc lắc đầu, vứt bỏ tư tưởng rối loạn. Kéo Miêu Miêu đi vào trong chợ.
Hôm nay trời sáng sớm, mặt trời còn chưa lên cao, chợ bán thức ăn đã náo nhiệt, rất nhiều bác gái chị gái cũng xách rau xanh, thêm chút thịt cá gà.
“Ai dô! Trần Tử, cũng tới mua thức ăn à?” Một bà dì béo mập từ trước mặt đi tới, đó là người có tiếng ” to mồm” trong tiểu việu, thường thường chỉ cần tiếng của dì vừa xuất hiện, không muốn chú ý cũng khó.
Này không, xa xa thấy Trần Tử và Miêu Miêu, bà dì đã mở cổ họng, bắt đầu ồn ào.
“ Trần Tử, cậu nhóc này là ai a? Thật xinh đẹp!”
“ Chào dì” Miêu Miêu rõ ràng là bị giọng của bà dì này dọa sợ, toàn thân khẽ run mới nhớ tới phải chào hỏi, thế là lễ phép nhỏ giọng hỏi han, trong lòng lại nói thầm hóa ra tiếng của người có thể lớn như vậy.
“ Xem xem, đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh biết bao.” Bàn tay to vỗ một cái làm bả vai Miêu Miêu xiêu vẹo o_O
“ Dì, dì!” Trần Tử cũng phối hợp lớn tiếng gọi: “ Dì đến mua thức ăn à? Nhiều như vậy?” Cố ý chuyển đề tài, chuyển đến giỏ thức ăn hôm nay.
“ Hôm nay mười bốn mà. Ha ha ha ha…” Giọng nói trầm mạnh chấn lỗ tai hai người ong ong.
Thật vất vả tiễn dì ‘to mồm’ đi, Trần Tử móc móc lỗ tai, quay đầu nói với Miêu Miêu: “ Mới vừa rồi dì bảo hôm nay là ngày mấy?”
“ À…” Nghiêng đầu nhớ lại một chút lời dì kia nói: “ Hôm nay là mười bốn.”
“ Mười bốn a…” Quay đầu quái dị nhìn Miêu Miêu ở bên cạnh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mười bốn tháng bảy âm lịch, ngày quỷ môn mở rộng a.
Đúng ngày mua một con gà, trở về nhà sau khi để Miêu Miêu xử lý xong, bưng ra ban công dáng vẻ long trọng bái tế một lượt.
Mặc dù Trần Tử không biết cha mẹ mình là ai, cũng khỏi nhắc tới tổ tiên của mình, nhưng dù sao mọi người nói tối nay chính là ngày quỷ môn mở rộng, như vậy, lễ bái người xưa vẫn nên làm. Làm người không thể mất gốc đi.
“ Miêu Miêu, ăn cơm!” Rửa tay, bắt đầu thu dọn bàn cơm.
Giống như ngày thường, hai người mỗi người một đầu, vừa ăn vừa nói chút chuyện.
“ Miêu Miêu, hôm nay là mười bốn, trước kia bọn em làm gì không?” Những ngày lễ này đều do cổ nhân truyền xuống, nói không chừng Miêu Miêu biết khá kỹ đấy.
“ Không biết.” Khi còn bé trí nhớ rất mơ hồ, trí nhớ rõ ràng, vẫn là thời gian ở Hoa Ảnh các, nhưng là khi đó ai quản những thứ này a, dù sao chỉ biết ngày này hàng năm, trong lầu không tiếp khách, nói là sẽ có thứ không sạch sẽ đi vào.
Nhíu mày, không biết Miêu Miêu đang qua loa lấy lệ với mình, hay thật không biết, dù sao thấy dáng vẻ ăn uống nghiêm túc của tên nhóc này, vậy coi như xong đi!
“ Anh nghe mấy ông già nói a, mười bốn tháng bảy hàng năm là ngày quỷ môn mở rộng, mặt trời vừa xuống núi, thì nhóm quỷ hồn sẽ ra khỏi quỷ môn đến nhà của riêng mình ăn đồ cúng, cho nên chúng ta phải cúng bái.”
Balabala nói không ngừng. Miêu Miêu thầm nghĩ, ngày thường không biết ai nói, ăn cơm không được nói nhiều, sẽ dễ bị nghẹn.
Vừa định ngẩng đầu nói với Trần Tử, ăn cơm tối không nói chuyện, không nghĩ tới trong nháy mắt ngẩng đầu lên, Miêu Miêu liền ngây người.
!!!!
Đây là ai a!!!!! Người đang đứng sau Trần Tử!! Không phải là! Là..Quỷ? O_O
Miêu Miêu sắc mặt xanh mét, con quỷ đứng ở phía sau Trần Tử…, nó dường như đang chảy nước miếng. Nhằm vào Trần Tử sao? Hay thịt gà trước mặt Trần Tử?
“ Trần… Trần Tử…” Nói chuyện đều có chút lắp bắp
“ Làm sao?” Bỏ đùi gà đang gặm trong tay xuống, ánh mắt liếc Miêu Miêu một cái, phát hiện sắc mặt của cậu có chút là lạ nhìn đỉnh đầu mình.
Vươn tay quơ quơ trước mặt Miêu Miêu, không có phản ứng, lại theo ánh mắt của cậu ngẩng đầu nhìn, xảy ra chuyện gì? Đột nhiên không nói.
“ Phát ngốc cái gì vậy?” Không ăn cơm, ngẩn người có thể ăn no sao?
“ Trần Tử…” Duỗi ngón tay, chỉ chỉ phía sau Trần Tử: “ Phía sau anh…”
Phía sau?
Quay đầu nhìn nhìn, cái gì cũng không có a? Phía sau là ghế sô pha phòng khách.
“ Miêu Miêu em làm sao thế?” Kì kì quái quái.
“ Phía sau anh có người…” Là người sao? Hay là…
Đứng phía sau Trần Tử là một vị tiên sinh tạm gọi là “ người”, một bộ áo khoác trắng, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn. Hình như nghe thấy Miêu Miêu nhắc đến mình, dời ánh mắt đờ đẫn khỏi đùi gà, không có tiêu cự nhìn một Miêu Miêu, hé ra nụ cười quỷ dị.
Không khỏi rùng mình một cái.
“ Trần Tử anh nhìn a!” Sao Trần Tử giống như không có gì vậy, kêu anh ấy xem phía sau có người, ánh mắt anh ấy để ở đâu vậy?
“ Phía sau anh có gì à?” Không có gì hết, lại luôn bảo nhìn phía sau, phía sau rốt cuộc có chuyện gì.
“ Anh không nhìn thấy à? Phía sau anh có một quỷ!” Đột nhiên