Edit : Lâm Uyên
Beta: Hiên Vũ
Trần Tử là một thanh niên đã 26 tuổi, nhưng tính cách lại giống như một học sinh trung học, cả ngày cười hì hì, thoạt nhìn rất không đứng đắn. nhưng chỉ có người quen mới biết được rằng, thật ra, anh rất chín chắn.
Anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không biết cha mẹ mình là ai, cũng không biết mình còn người thân nào không. Cái tên Trần Tử này, hồi nhỏ đã thấy trên quần áo của anh! Mà thật ra, thời điểm viện trưởng nhặt được, cái tên này đã được thêu trên bộ quần áo.
Anh chưa từng nghĩ đi tìm cha mẹ ruột, cũng không muốn hận bọn họ. Có lẽ được viện trưởng giáo dục rất tốt đi, từ nhỏ Trần Tử đã cảm thấy, không có cha mẹ cũng không sao, ở trong cô nhi viện có rất nhiều bạn để chơi, cũng có rất nhiều cô dì chăm sóc.
Khi rời khỏi viện mồ côi bước ra ngoài xã hội, từng người hỏi anh, có hận cha mẹ của mình không. Lúc đó Trần Tử trả lời sao nhỉ? Anh đã nói rằng, tôi chưa gặp họ lần nào, thì có gì để hận?
Có thể chính vì thần kinh thô này mà thoạt nhìn anh như một cậu nhóc mới lớn.
Ngày xảy ra chuyện, Trần Tử định trở về cô nhi viện thăm viện trưởng và các cô, các dì, thuận tiện mang cho lũ trẻ mấy món đồ chơi. Không nghĩ rằng khi tới thì không những không thấy viện, đã vậy còn bị một người thần kinh đụng phải, không nói đến chân bị gãy, người gây tai nạn cũng không bồi thường thiệt hại. Suy đi tính lại, một đứa nhỏ đã bỏ mạng, còn có một nữ sinh đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, nhà họ lại nghèo đến đáng thương, mà cái chân gãy chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.
Thôi thì không đòi bồi thường xem như làm việc thiện đi!
“Trần Tử, thủ tục xuất viện của cậu tôi đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”Đông Tử vừa vào cửa liền cùng Trần Tử ồn ào, tay chân lanh lẹ thu thập quần áo của Trần Tử.
Đông Tử là đồng nghiệp của Trần Tử, hai người cùng nhau làm việc đã nhiều năm, từ khi Trần Tử tốt nghiệp đại học rồi bắt đầu làm việc ở công ty, hai người chơi với nhau rất hợp. Đông Tử là con của một gia đình có mẹ đơn thân, ba gã sau khi có tiền liền bỏ mẹ gã, sau đó thì cưới một người phụ nữ trẻ xinh đẹp.
Khi Đông Tử biết Trần Tử là trẻ mồ côi, lúc đó gã không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, không tỏ ra thương hại cùng đồng cảm, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu”Nếu như cậu có người ba giống ba tôi thì thà rằng không có còn hơn, nhà của tôi chính là nhà của cậu, cứ thường xuyên đến đây, mẹ tôi nấu cho ăn.”
“Nghe nói cô bé kia không hoàn toàn tỉnh lại nữa, mới có 18 tuổi, thật là đáng thương, nếu trở thành người thực vật, đời này coi như hết.”Đông Tử một bên giúp đỡ Trần Tử thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày, một bên cứ thao thao nói.
“Đông Tử, trong khoảng thời gian này công việc có nặng lắm không?” Trần Tử đột nhiên chen vào một câu.
“Không nặng, buổi tối làm xong tôi gửi cho cậu, trên cơ bản thì đó là công việc của tháng này đấy.”
Trần Tử làm ở phòng vẽ tranh, công việc chủ yếu hàng ngày là vẽ trên máy tính. Trần Tử làm nhiều nhất là vẽ bìa tiểu thuyết cho nhà xuất bản. Một bức vẽ thông thường có thể kiếm được cỡ vài trăm đồng, so với nhân viên văn phòng bình thường, công việc của anh nhẹ nhàng, lương cao.
“Cậu có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, chân tôi hiện giờ đã không sao rồi, đang suy nghĩ trở lại làm việc, có việc gì bảo ông chủ gửi cho tôi là được, tôi sẽ làm ở nhà.”
“Ôi trời, tôi còn tưởng chuyện lớn lao gì, lão đại đã nói với tôi rồi, cho cậu an tâm dưỡng thương!”
Bởi vì công việc của Trần Tử có tính tự chủ tương đối cao, thực chất không cần đến phòng làm việc, chỉ cần đúng hạn hoàn thành công việc là được.
“Đông Tử, tôi muốn đi xem nữ sinh kia, nếu không thì cậu về trước đi.”Thật lòng rất muốn gặp cô nhóc dũng cảm đó một lần.
“Mẹ tôi ở nhà đã nấu cơm xong hết rồi, bảo là muốn mời cậu ăn.”
“Tôi phải đi xem đứa bé kia, không mất nhiều thời gian đâu, một lát tôi sẽ trở về, mọi người chờ tôi một lát đi.”
“Phải không, cậu phải chú ý, chân đi khập khiễng mà còn…” Vừa quay người định rời khỏi phòng bệnh, Đông Tử liền quay đầu lại “Nếu không tôi đưa cậu đi.”
“Được rồi! Chỉ là đến xem thôi mà, hơn nữa nếu để cho người nhà cô ấy thấy bộ dạng này của chúng ta đã muốn xuất viện, chắc họ buồn lắm đó! Đi đi đi, cậu về trước đi, nói với dì Hoàng tôi đã không sao rồi!”
Đuổi Đông Tử đi, Trần Tử muốn mang cho cô gái một bó hoa, chống nạng đi đến tiệm hoa mua một bó hoa bách hợp, hỏi hộ sĩ phòng bệnh của cô gái, rồi khập khễnh bước đi.
“Anh muốn gặp Bạch Ngạo Tình sao? Cô ấy đã chuyển tới phòng bệnh thường, thế nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, hiện tại người nhà của cô ấy không có ở đây, không thể để anh vào thăm được.”Cô y tá dùng thanh âm nhẹ nhàng giải thích với Trần Tử.
“Không sao cả, tôi tặng hoa xong liền đi, hôm nay tôi có thể xuất viện, muốn nhìn người anh hùng nhỏ này một chút.”Trần Tử giơ bó hoa bách hợp trong tay, nở nụ cười sáng lạn.
“Được rồi, nhưng mà hầu hết người bệnh ở tầng này đều hôn mê nặng, nên anh chú ý một chút.” Cô y tá nói rõ tình huống cho Trần Tử, đưa tay chỉ hướng đầu bên kia hành lang “ Là phòng bệnh 08, anh tự mình đi nhé, tôi còn có việc, không thể dẫn anh đi được.”
Cảm ơn cô y tá, Trần Tử cầm hoa, chống nạng, đi đến phòng bệnh 08.
Đẩy cửa phòng bệnh, quả nhiên là không có người, chỉ có cô gái đang nằm trên giường, người cắm đầy cái loại ống, yên lặng nhắm mắt.
“Bạch Ngạo Tình, cô thể nói chuyện với tôi không?” Mặc dù biết không nhận được lời đáp lại, Trần Tử vẫn thử hỏi một câu, nhìn thấy cô gái vẫn nằm bất động như dự kiến, một chút phản ứng cũng không có, Trần Tử có chút thất vọng.
Cắm hoa vào trong bình hoa ở đầu giường, Trần Tử ngồi xuống băng ghế bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Chào người anh hùng nhỏ tuổi,