Lâm Hành Tri cũng không chắc là những gì anh nhìn thấy trong mơ có phải là trải nghiệm thực sự của Trình Hi và Lâm Giai Hân hay không, nhưng dựa theo những gì anh đã nhìn thấy trong mơ, anh có thể giải thích tại sao Trình Hi lại đột nhiên tự mình tìm đến cửa, mà Lâm Giai Hân cũng đột ngột trở về nhà.
Có điều, những thứ này còn cần phải xác minh lại đã, anh xoa xoa giữa mày, cầm điện thoại xem giờ rồi đi rửa mặt.Lúc bác Lưu định lên gọi Lâm Hành Tri xuống ăn cơm thì Lâm Hành Tri đã thay xong quần áo đi xuống lầu rồi.
Bởi vì trong nhà nên anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen, chỉ là nhìn thoáng qua tình huống trong phòng khách, anh liền hơi cau mày hỏi: "Trình Hi đâu?"Bác Lưu còn chưa kịp trả lời thì mẹ Lâm đã nói: "Để mẹ lên gọi con bé."Lâm Giai Hân cũng đứng lên, nói: "Em đi lên với mẹ luôn.
Nếu vì em mà bạn ấy không muốn xuống ăn cơm thì em có thể đợi bạn ấy ăn xong rồi mới xuống nhà.
Phiền bác Lưu nhờ phòng bếp để lại một phần cơm giúp cháu."Giọng điệu hoàn toàn không hề có chút gì oán trách, chỉ giống như là thiện giải nhân ý mà đưa ra cách giải quyết thôi.Mẹ Lâm vỗ nhẹ vào tay Lâm Giai Hân, nói: "Đừng nghĩ nhiều, hẳn là do Hi Hi ngượng ngùng thôi."Lâm Hành Tri không ăn gì trên máy bay, sau khi xuống máy bay thì vội vã về nhà để giải quyết những việc này luôn, thế nên đã gần một ngày anh chưa ăn gì rồi.
Cho dù sức khỏe có tốt đến mấy cũng cảm thấy dạ dày khó chịu, nghe vậy thì anh chỉ cúi đầu nói: "Mẹ đi là được rồi."Mẹ Lâm buông tay Lâm Giai Hân ra, một mình đi lên phòng Trình Hi đang ở.Lâm Giai Hân lén nhìn Lâm Hành Tri, cắn cắn môi dưới.
Cô cứ có cảm giác người anh trai này giống như là có thể nhìn thấu mọi tâm tư của bọn họ vậy.
Khi chỉ còn lại một mình Lâm Hành Tri, cô không dám mở miệng.Không biết mẹ Lâm đã nói gì, thế mà Trình Hi lại cùng mẹ Lâm đi xuống.
Nhưng khi cô nhìn thấy Lâm Giai Hân thì vẻ mặt lập tức trở nên rất khó coi, cô nói: “Người một nhà chúng ta ăn cơm, một người ngoài