Mặc dù lúc này có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa xảy ra, nhưng nếu đúng như những gì anh nhìn thấy trong giấc mơ kỳ lạ đó - Trình Hi và Lâm Giai Hân đều được sống lại, vậy thì trong nhận thức và ký ức của hai người họ, những tổn thương đó đã xảy ra rồi, hiện tại dù có muốn thì việc khiến hai người họ chung sống hòa bình cũng là điều không thể.
Lâm Hành Tri chỉ có thể giúp hai người họ không đi vào con đường sai lầm như trước nữa, cố gắng bẻ thẳng lại tư tưởng cực đoan lệch lạc của cả hai mà thôi.Trình Hi nghe Lâm Hành Tri nói mà trong lòng cảm thấy nan kham, cô nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Hành Tri mà lạnh giọng chất vấn: "Bây giờ anh lại vì em gái ngoan của mình mà chèn ép tôi!”Lâm Hành Tri bình tĩnh nhìn Trình Hi: "Ngồi xuống."Trình Hi cố ý lớn tiếng cười lạnh, nói: "Tôi không ngồi xuống đấy! Anh cho rằng anh là ai mà có thể ra lệnh cho tôi!"Mẹ Lâm cau mày nhìn bộ dạng lúc này của Trình Hi, bà muốn nói với cô vài câu, nhưng lại nghĩ đến khi Trình Hi khóc lóc kể lể về đủ loại chuyện thiệt thòi mà con bé đã phải chịu ở nhà họ Trình, bà lại không thể nói ra được bất cứ câu trách cứ nào, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Không được nói chuyện như vậy với anh hai con."Trình Hi càng thấy tủi thân hơn: "Là anh ta cứ nhắm vào con! Anh ta vẫn cứ coi Lâm Giai Hân là em gái mình, nơi nơi chốn chốn bảo bọc cho nó!"Lâm Hành Tri không tức giận, chỉ nói: "Trình Hi, không phải là cứ hễ em nói to thì người khác sẽ cho rằng em nói đúng đâu.
Đừng có nhảy ra để thể hiện sự tồn tại của mình ở thời điểm không nên.
Vừa rồi người anh hỏi là Giai Hân, em lại cố tình xông ra dẫn lửa về người, em được cái gì nào? Hay là bởi vì hai đứa là chị em thân thiết, nên em muốn giúp em ấy tránh bị anh tra hỏi?"Trình Hi ngây người nhìn Lâm Hành Tri.Lâm Hành Tri muốn dạy cho Trình Hi một số điều: