Lâm Hành Tri thầm ghi nhớ trong đầu.
Thực ra anh muốn mời bác sĩ tâm lý cho cả Trình Hi và Lâm Giai Hân, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của hai người họ, anh sợ để họ gặp bác sĩ tâm lý sẽ phản tác dụng, nên chỉ có thể trước mắt gác chuyện này qua một bên đã.Thấy anh không còn chuyện gì khác nữa, bác sĩ chào tạm biệt rồi rời đi.Lâm Hành Tri nhờ bác Lưu giúp anh tiễn bác sĩ, còn anh thì quay lại phòng khách, đưa túi tài liệu cho mẹ Lâm, nói: “Mặc dù hai đứa nó dường như đã biết kết quả rồi, nhưng con nghĩ mẹ vẫn cần phải nhìn tận mắt một chút."Mẹ Lâm lập tức nhận lấy rồi tháo ra.
Trong đêm khuya, bà cũng đã từng thử nghĩ, có khi nào là Trình Hi nhầm rồi không, hai người họ chỉ là người giống người mà thôi.
Bà còn nghĩ nếu thật sự là nhầm lẫn thì bà sẽ nhận Trình Hi là con gái nuôi.
Kỳ thật trong sâu thẳm trái tim mẹ Lâm, bà cảm thấy kết quả như vậy ngược lại mới là tốt nhất.Trình Hi đang ngồi bên cạnh mẹ Lâm, nhìn lướt qua kết quả, lại nhìn về phía Lâm Hành Tri đã ngồi lại trên ghế sô pha, hỏi anh: "Anh không xem sao?"Lâm Hành Tri cầm điện thoại lên xem giờ, anh không cất điện thoại đi mà cầm nó trong tay, nói: "Anh đã biết từ trước rồi."Lần này đầu óc Trình Hi lại nhanh nhạy hơn không ít: "Anh biết từ khi nào?"Lâm Hành Tri cũng không giấu giếm: "Lúc mọi người ăn xong bữa sáng chưa lâu."Trình Hi nghiến răng nói: "Thì ra lúc đó anh đã biết em là em gái ruột của anh, vậy mà anh vẫn đối xử với em như thế à!"Lâm Hành Tri nhướng mày nhìn Trình Hi: "Thái độ gì?"Trình Hi đang định lên tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến những gì Lâm Hành Tri vừa nói lúc nãy, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Giai Hân, liền thấy Lâm Giai Hân cũng đang lén lút nhìn cô, như thể đang chờ cô lên tiếng cãi vã với Lâm Hành Tri vậy.
Lời đến bên miệng lập tức nuốt xuống lại, cô nghiến răng nghiến lợi, không nói nữa mà hung hăn trừng mắt nhìn Lâm Giai Hân một cái.Trong lòng Lâm Giai Hân thầm cảm thấy