"Lễ độc thân còn ra ngoài làm gì?" Mẹ nói qua điện thoại.
"Lễ độc thân thì không được ra ngoài à?" Lâm Thành Bộ mở cửa xe, "Tối nay con về nhà ăn cơm nhé, ba mẹ muốn ăn gì để con làm."
"Anh về nhà ăn cơm là được rồi, ba anh nói từ giờ đến cuối đời không ăn đậu phụ anh làm thêm lần nào nữa đâu." Mẹ nói.
Lâm Thành Bộ cười, đợt này sư phụ có sửa đổi lại công thức của món đậu phụ, nếu hỏng là Lâm Thành Bộ lại cầm về nhà chế biến, xem xem có thể cứu vãn được chút nào không... Thực ra ăn vẫn ngon mà.
"Hôm nay con không đi làm, không có đậu phụ đâu." Lâm Thành Bộ cười nói.
"Anh về là được, không cần nghĩ đến chuyện nấu gì," mẹ nói, "Về thì mang cho ba anh chai rượu, nhà hết rượu rồi."
"Vâng." Lâm Thành Bộ đáp.
Không phải hắn cố ý muốn chọn lễ độc thân để ra ngoài mà là hẹn với Lý Đại Trụ đi lấy thẻ giảm giá siêu thị cho mẹ.
Lễ độc thân thì sao, lễ độc thân thì mới phải ra ngoài chứ, đi ra ngoài còn cười khinh bỉ những đôi yêu nhau chứ....
"Ầy..." Lâm Thành Bộ lái xe ra khỏi khu nhà thở dài.
Hôm nay cuối tuần, trên đường thật sự rất nhiều các đôi yêu nhau, dừng xe chờ đèn đỏ cũng nhìn thấy cô nàng tranh thủ đút đồ ăn cho bạn trai.
Phiền.
Ngày nào khác khác một chút cũng thành lễ, lễ gì cũng thành lễ tình nhân yêu đương mù mắt.
Sống sao được nữa đây.
Đèn xanh sáng lên, Lâm Thành Bộ không thể xem được nữa phóng vọt đi.
Thật muốn yêu đương.
Từ lúc ra đến cửa đến giờ và cả đoạn đường Thanh Hợp này, đầu Lâm Thành Bộ như bị kẹt chỉ một câu này đảo qua đảo lại bên trong.
Thật ra không phải chỉ mỗi hôm nay mà cảm giác này đã kéo dài từ lâu rồi, dần dần tích lại từ mấy năm nay, bắt đầu từ lúc công khai với gia đình.
Hắn vừa cảm thấy không còn áp lực nữa thì rốt cuộc có thể quang minh chính đại tìm người yêu rồi, nhưng vừa không tìm được người hợp để yêu đương.
Thêm không ít hội nhóm QQ, nói chuyện trong nhóm rất vui vẻ, chuyển sang nói chuyện riêng thì mười người đến tám người vào thẳng vấn đề hẹn chịch, vài người sau khi gửi ảnh thì không còn ham muốn gì nữa, sau đó... không có sau đó.
Phiền.
Phiền chết
Buổi chiều ở đường Thanh Hợp không có gì vui cả, quán bar chưa mở, quán nướng chưa bán, quán bia càng không, chỉ có mấy hàng quần áo và quán ăn hoạt động.
Lâm Thành Bộ gọi điện thoại đứng chờ trên phố,
Rất nhanh sau đó thấy Lý Đại Trụ chạy tới, thấy hắn thì gật đầu chào, chưa nói gì đã nhét cái phong bì qua.
"Đóng phim đấy à," Lâm Thành Bộ cầm cái phong bì, "Ai không biết lại nghĩ tao với mày đang giao dịch cái gì."
"Hàng ngon," Lý Đại Trụ rất phối hợp, còn kéo kéo cổ áo liếc trái liếc phải, "Hai cái, một cái giảm thẻ, một cái giảm tiền mặt."
"Cái giảm tiền mặt thì thôi không cần." Lâm Thành Bộ cũng không nhịn được ngó quanh quất xung quanh.
"Cứ cầm lấy đi, lần trước ăn một bữa ở Xuân Trĩ được giảm giá nhiều như vậy còn chưa cảm ơn mày," Lý Đại Trụ nói, "Chủ yếu là cái thẻ giảm giá tiền mặt chỉ dùng được ở siêu thị gần nhà mày, xa quá không muốn chạy tận đấy."
"Cảm ơn." Lâm Thành Bộ bỏ phong bì vào túi bên trong áo khoác.
"Anh đi đây, có hàng ngon lại gọi chú." Lý Đại Trụ vẫn nhập vai rất sâu.
"Không nói chuyện một lúc à?" Lâm Thành Bộ nhìn qua phía ven đường Thanh Hợp, "Mời mày uống cái gì..."
"Không được, vợ tao vẫn còn đang dạo trung tâm thương mại kia kìa, tao phải về xách đồ," Lý Địa Trụ cười, xoay người rảo bước về phía quảng trường bên kia, "Độc thân vẫn sướng hơn."
"Sướng cái đầu mày." Lâm Thành Bộ khó chịu.
Một buổi chiều cô đơn quạnh quẽ.
Một con cẩu độc thân.
Bây giờ mà về nhà thì có hơi sớm, hai mẹ con ngắm nhau thì có gì vui, Lâm Thành Bộ do dự rồi quyết định đi uống trà sữa.
Kem cheese kem cheese.
Trà xanh kem cheese.
Buổi chiều cô đơn à... cẩu à...
Trà xanh mát lạnh cùng với vị ngậy ngậy thơm thơm của kem cheese làm cho tâm tình đang vô cùng phiền muộn của hắn cân bằng trở lại.
Hắn cầm cốc trà sữa đi dọc theo đường Thanh Hợp.
Lúc này mọi người đều đang xúm lại ở quảng trường, khoảng năm sáu giờ mới có người tới, đi ăn đi uống gì đó vậy.
Lâm Thành Bộ không có hứng thú với quán bar nhưng vẫn từng đi với bạn mấy lần.
Lúc đó hắn thật sự muốn đến số 18 Thanh Hợp Nhai lừng lẫy, nhưng bạn hắn nói chỗ đó quá đông người mà tên đấy lại đang nhìn trúng một cô nàng ở quán rượu khác.
Lâm Thành Bộ đi về phía trước nhìn nhìn, số 18 ở ngay góc khuất đối diện kia, nhìn từ đây chỉ thấy được một góc.
Có điều cho dù đang ban ngày ban mặt không hề có người ra người vào nhưng vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn mãnh liệt tỏa ra từ nó.
Lâm Thành Bộ bước thêm mấy bước nhìn trọn vẹn cánh cửa của số 18.
Bước chân của hắn khựng lại.
Nhịp tim trong nháy mắt trở bên cực kỳ rõ ràng.
Tất cả hình ảnh trước mắt chợt có mục tiêu.
Có một người ngồi trên trụ cứu hỏa màu đỏ ở cửa số 18.
Lâm Thành Bộ thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ mặt người này nhưng bóng người tịch mịch dưới ánh trời ban chiều kia tràn đầy sức hấp dẫn với hắn.
Hắn bước tới bên kia đường đối diện số 18, đường phố rất hẹp, từ chỗ này hắn có thể nhìn rõ người kia.
Tóc có hơi rối buộc ở sau gáy, mấy lọn tóc rủ phất phơ trước trán, khói bay trước mặt không nhìn rõ đôi mắt, đôi chân dài lười biếng đong đưa....
Quá đẹp trai.
Quá ngầu.
Lâm Thành Bộ cảm giác có một viên đạn xuyên qua lồng ngực mình, ánh mắt hắn bây gờ chắc hẳn phải như hai ngọn lửa, ít nhất có thể đốt cháy được một tờ giấy A4.
Có lẽ bởi ánh mắt của hắn quá nóng bỏng hoặc có thể bản thân đứng im ở chỗ này không nhúc nhích quá lâu, người đối diện gảy tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn sang.
Lâm Thành Bộ nhìn rõ mặt người kia.
Đẹp trai
Chỉ một từ đó thôi.
Mình có thể lặp đi lặp lại một nghìn lần.
Ánh mắt vốn chưa nhìn rõ của người kia lúc này trở nên rõ ràng, truyền ra hai thông điệp, một là lãnh đạm, hai là "Tôi không thấy cậu", Lâm Thành Bộ lúc này quyết định bước sang.
Đi sang làm gì?
Không biết.
Phải nói thế nào?
Xin số điện thoại?
Hỏi thử xem anh có hứng thú với đàn ông không?
Bị đánh thì chạy à?
Chạy rồi sau này còn gặp được không?
Tận đến khi bước đến bên cạnh người kia rồi, hắn vẫn chưa biết rốt cuộc mình muốn làm gì.
Thật phiền, ngày nào cũng phiền rất phiền, muốn yêu đương.
Chính là người này.
Lâm Thành Bộ cảm thấy khi nhìn thấy một người mà trong đầu tự động nhảy ra ba chữ muốn yêu đương thì rõ ràng là mình vừa gặp đã yêu.
Chuyện thần kì như vậy mà lại rơi vào trúng mình.
Đợt trước lúc họp lớp còn có cô nàng ngày trước suốt ngày ca cẩm mình vừa gặp đã yêu sâu đậm thế nào bao nhiêu năm cuối cùng lại đi xem mắt rồi kết hôn.
Lúc đó hắn còn khinh thường mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình hại người kia, như hắn quanh năm suốt tháng chỉ nhìn công thức nấu ăn và trong lòng chỉ có nấu ăn sẽ không bao giờ thèm bận tâm cái vấn đề này.
Bốp bốp.
Vả mặt cực mạnh.
Vì hắn đứng bên cạnh người ta ngây ngốc cả lúc lâu nên người ngồi trên trụ cứu hỏa rốt cuộc chuyển ánh mắt sang mặt hắn.
Không nói gì cũng không lộ ra ý gì, dường như y chỉ cho ánh mắt tạm nghỉ ở đó.
Lâm Thành Bộ bị cái nhìn chăm chú yên ắng này làm cho luống cuống, uốn lưỡi bảy lần vẫn chưa nói ra được gì.
Lúc ánh mắt người kia nghỉ xong rồi chuyển đi chỗ khác, rốt cuộc hắn đã mở miệng miệng: "Chú à... cho tôi mượn cái bật lửa."
Có lẽ tại người này toát ra cảm giác lười biếng, có lẽ ít nhất hai ngày rồi y không cạo râu... Hoặc có lẽ là cuống quá máu không lên não được.
Tóm lại gọi người ta là chú rõ ràng mạch lạc.
Lâm Thành Bộ xong việc rồi thì xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ông trẻ nói chuyện với tôi đấy à?" Người kia mở miệng, vẻ mặt lãnh đạm có hơi biến đổi, tỏ ra khó chịu giống như bị người khác quấy rầy lúc đang ngẫm chuyện đời.
Lâm Thành Bộ gật đầu,, mặc dù vẻ mặt toàn bộ là sự cáu bẳn khó chịu nhưng giọng nói thật hấp dẫn.
Người Ngọ liếc hắn rồi móc ra một cái bật lửa trong túi ném qua.
Lâm Thành Bộ vội vàng đỡ lấy, còn chưa kịp nói cảm ơn thì người kia đã đứng dậy xoay người đẩy cửa số 18.
Hắn cầm cái bật lửa đi theo, tại sao đi theo... không biết, giống như không biết tại sao mình lại bước sang bên này đường.
Người nọ quay đầu: "Không cần trả."
Thấy tay hắn không hề có thuốc lại nói thêm một câu: "Còn chưa mở cửa."
Cửa đóng lại ngay trước mũi Lâm Thành Bộ.
Hắn không nhúc nhích.
Không phải vì bị chặn ngoài cửa mà là bởi vì ban nãy rất gần nhau
Mặc dù cả người kia toát ra vẻ từ chối lãnh đạm xa cách Lâm Thành Bộ không cảm thấy có gì kỳ lạ, gương mặt đó cực kì hợp với khí chất phong cách như vậy.
Lâm Thành Bộ lùi về sau mấy bước ngồi vào trụ nước cứu hỏa.
Không nói rõ được nhưng đúng là hắn bị hấp dẫn một cách khó hiểu bởi những gì toát ra từ người này.
Kể cả sau khi tỉnh táo bình tĩnh lại thì cảm giác này vẫn không hề biến mất.
Giống như con đường tình yêu âm u đột nhiên lóe lên một ánh sáng chói lọi.
Sau khi ngồi ở trụ cứu hỏa hút hết một điếu thuốc, Lâm Thành Bộ đứng dậy đẩy cánh cửa số 18 ra.
Đúng là còn chưa mở cửa, điều hòa không bật, đèn không sáng, chỉ có một nhân viên phục vụ đang đứng lau cốc ở sau quầy bar.
Sau khi thấy Lâm Thành Bộ bước vào, nhân viên phục vụ rất lịch sự chào: "Bên em còn chưa mở cửa ạ."
"Tôi biết," Lâm Thành Bộ bước tới quầy bar, "Tôi muốn hỏi một chút... Người vừa mới đi vào... Anh ấy..."
"Người vừa vào?" Nhân viên phục vụ nhìn hắn, "Anh nói anh Tiểu Ngọ hả?"
"Tiểu Ngọ?" Lâm Thành Bộ nói.
"Ừ, Nguyên Ngọ, là người pha rượu ở chỗ chúng em," nhân viên phục vụ tiếp tục lau, "Có chuyện gì vậy?"
"Anh ấy... còn ở đây không?" Lâm Thành Bộ hỏi, yên lặng nhớ cái tên này vào trong lòng.
Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ.
"Không," nhân viên phục vụ nói, "Anh ấy vừa đi rồi."
"Đi rồi?" Lâm Thành Bộ ngẩn người.
"Đi ra bằng cửa sau rồi," nhân viên phục vụ lại nhìn hắn, "Anh có chuyện gì sao?"
"Không có gì..." Lâm Thành Bộ trả lời.
Nhân viên phục vụ cười khẽ, dường như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn: "Tối nay anh ấy ở đây, cuối tuần cũng có, buổi tối anh có thể qua nhưng phải đến sớm, mỗi lần anh ấy đến đều đông khách hơn rất nhiều."
Lâm Thành Bộ ngồi trước bàn ăn cơm, ăn được hai miếng lại nhìn chăm chăm lên tường.
"Phải không?" Mẹ vỗ một cái lên tay hắn.
"Hả? Gì cơ?" Lâm Thành Bộ nhìn mẹ.
"Mẹ đang nói dạo này chị mày nấu ăn lên tay nhiều đấy!" Mẹ trợn mắt nhìn hắn, "Ăn cơm cũng ngây ngây ngẩn ngẩn, đang nghĩ cái gì?"
"Đúng!" Lâm Thành Bộ gật đầu lia lịa, "Không sai!"
"Mẹ đừng nói chuyện với nó nữa,"
Lâm Tuệ Ngữ cau mày, "Y như trên mây."
"Có phải có chuyện gì không?" Ba nhìn hắn hỏi han.
"Không có gì đâu," Lâm Thành Bộ gắp thức ăn, hắn vẫn không để ý xem khả năng nấu nướng của Lâm Tuệ Ngữ có lên thật hay không, "Con thì có chuyện gì chứ."
"Nhất định là có, chẳng qua không nói với ba mẹ," mẹ lườm hắn, "Mẹ nói cho mày biết, mày không muốn nói, ba mẹ mày cũng thèm vào nghe đấy."
"Thật không có chuyện gì." Lâm Thành Bộ thở dài.
"Ăn cơm xong có phải đi ra ngoài luôn không?" Lâm Tuệ Ngữ cười hỏi.
"...Đúng." Lâm Thành Bộ nói.
"Xem đi xem đi!" Mẹ vội vàng, "Còn sốt ruột ra ngoài kìa."
"Lớn tướng rồi," ba cười cười, "Buổi tối ra ngoài chơi không phải bình thường à?"
"Mẹ bảo này con trai," Mẹ nhìn chằm chằm hắn, "Mẹ nghe bảo trong giới của mấy đứa loạn lắm, mày lại như thằng ngốc..."
"Giới giếc gì chứ," Lâm Thành Bộ nói, ngẫm nghĩ xong lại bồi thêm, "Con cũng không ngốc."
Có ngốc hay không... khó mà nói được.
Vừa ăn xong đã chạy thẳng đến quán bar gặp người vô tình gặp được ở bên đường, chuyện này mà kể ra thì đúng là ngốc thật.
Lúc Lâm Thành Bộ đến đường Thanh Hợp cũng là thời điểm không khí lên cao, đủ các loại đèn nháy, tiếng nhạc xen kẽ, người trên đường phố tới lui, mặc dù đa phần đều là các đôi yêu nhau nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Số 18 đã không còn vẻ âm u heo hắt của buổi chiều mà lộ ra vẻ cực kỳ ngầu, ánh đèn và nền đen, tiếng nhạc trầm thấp, giống như muốn nói rằng đây là nơi phong cách nhất ở trên con phố này, chỗ này còn có một người pha rượu cực kỳ cực kỳ đẹp trai.
Người pha rượu.
Lúc Lâm Thành Bộ đi vào số 18 mới nắm bắt được điểm chính này.
Trong đầu hắn chỉ đảo qua cái tên Nguyên Ngọ Nguyên Ngọ Nguyên Ngọ, bây giờ mới phát hiện ra Nguyên Ngọ là người pha rượu.
Ôi thật.... Lâm Thành Bộ nhớ lại từng xem một video dạy pha rượu trên mạng, từ tên gọi đến đầu tóc đều giống y như thợ cắt tóc, ăn mặc cũng giống như từ cùng một nơi ra.
Nguyên Ngọ lại là người pha rượu.
Nhưng người pha rượu cũng có người pha rượu này người pha rượu kia, một kiểu là người trên video dạy pha rượu, một kiểu là Nguyên Ngọ.
Trong số mười tám đã bắt đầu đông người, xem ra lời nhắc nhở của nhân viên buổi chiều kia rất thật lòng.
Hắn tìm được một cái bàn nhỏ có thể nhìn được quầy bar rồi gọi một cốc nước trái cây... Sớm biết thì hôm nay không nên lái xe đến, thời điểm này mà lại uống nước trái cây thật không hợp.
Cũng may ánh đèn lờ mờ tối nên không nhìn rõ được nước trái cây trên bàn.
Chỉ là thời gian có hơi dài.
Lúc sắp uống hết cốc nước hoa quả thứ ba, muốn đi vệ sinh lắm rồi, Lâm Thành Bộ rốt cuộc nhìn thấy Nguyên Ngọ bước ra từ sau hành lang bên cạnh quầy bar.
Không sai, cho dù chỉ gặp một lần nhưng liếc mắt đã nhận ra.
Nguyên Ngọ quá đặc biệt, khí chất khác người, dù ở lẫn trong cả đám đông vẫn rất nổi bật.
Lâm Thành Bộ đột nhiên phát hiện vị trí mình ngồi có hơi xa quầy bar, đồng thời hắn phát hiện đã có người đứng dậy bước về phía quầy bar.
Vì vậy hắn quyết định đứng dậy bỏ lại cốc nước hoa quả, sải bước thật nhanh qua tranh được một cái ghế ngay trước quầy bar,
Ghế vừa cao vừa nhỏ không có tựa lưng, ngồi cực kì khó chịu.
Nhưng Lâm Thành Bộ lại rất hưởng thụ, bởi vì chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy Nguyên Ngọ, thậm chí là lông mi của y.
Nguyên Ngọ đứng sau quầy bar cầm cốc đong nhẹ nhàng di chuyển trong tay, ánh mắt lướt qua hàng người trước mặt, lúc ánh mắt Lâm Thành Bộ chạm với ánh mắt của Nguyên Ngọ, hắn cười một cái.
Nhưng Nguyên Ngọ không hề phản ứng lại, dường như không thấy, cũng không dừng lại, ánh mắt chỉ hờ hững lướt nhanh qua.
Fuckkkk.
Lâm Thành Bộ thất vọng nhưng vẫn gọi một ly rượu ngồi nhìn Nguyên Ngọ chằm chằm.
Thời điểm Nguyên Ngọ bắt đầu pha rượu không hề có tín hiệu, rất bất ngờ, cúi đầu giơ tay lên, Lâm Thành Bộ thậm chí còn nghĩ y muốn đánh người, điện thoại của cô nàng bên cạnh chợt sáng lên, hắn mới bừng tỉnh, bây giờ bắt đầu sao?
Nguyên Ngọ quả nhiên không giống với người pha rượu hắn thấy trong video dạy học, ngoại hình trang phục ăn đứt đã đành, toàn bộ quá trình cũng khiến người ta không thở nổi.
Mỗi động tác đều giống như một chữ ngầu in hoa, lại còn Ctrl+B luôn.
Lâm Thành Bộ cố gắng làm cho ánh mắt mình tiếp xúc với ánh mắt của Nguyên Ngọ, muốn cho Nguyên Ngọ cảm giác được sự tồn tại của mình. Cái kiểu vừa gặp đã yêu này muốn phát triển tiếp thì cần các loại tình cờ và cảm giác tồn tại mạnh mẽ của nhân vật chính.
Nhưng từ đầu đến cuối không thành công, ánh mắt Nguyên Ngọ vẫn lướt qua.
Lâm Thành Bộ thậm chí không có cách nào đoán được rốt cuộc y đang nhìn cái gì, rốt cuộc có nhìn hay không, chỉ biết thấp thỏm bám theo.
Điện thoại di động lấy ra từ lâu rồi, ai ngồi trước quầy bar cũng lấy điện thoại ra, có người quay có người chụp nhưng Lâm Thành Bộ cứ nhìn đến xuất thần, lúc Nguyên Ngọ kết thúc biểu diễn đập cái ly ngay trước mặt hắn, hắn mới giật mình trượt tay ấn nút chụp.
Trên màn ảnh là khuôn mặt hơi nghiêng của Nguyên Ngọ.
Sống mũi thẳng tắp thật đẹp.
Đợi đến lúc màn hình trở về giao diện chụp ảnh, Lâm Thành Bộ mới phản ứng được, không biết vô tình hay cố ý mà ly rượu đầu tiên tối hôm nay của Nguyên Ngọ đang đặt trước mặt hắn.
Hắn lập tức để điện thoại xuống, ôm cả một bụng kích động chuẩn bị đưa tay ra lấy.
Cùng lúc có một bàn tay đầy các loại nhẫn đầu lâu rắn rết vươn qua cầm mất cái ly đi.
"Cảm ơn anh Tiểu Ngọ!" Cô nàng ngồi bên cạnh chụp ảnh nhoay nhoáy nãy giờ cười cười uống một hớp.
Má nó chứ!
Con ngươi của Lâm Thành Bộ sắp rớt vào trong cốc rồi, vậy mà cướp mất rượu của hắn!
Sống kiểu gì vậy chứ!
Có thể nhường nhịn cho con cẩu độc thân này rốt cuộc cảm nhận được hương vị mùa xuân giữa trời thu không vậy!
Đợi lúc Lâm Thành Bộ thoát ra được khỏi sóng gió cuồn cuộn, Nguyên Ngọ đã đi theo hành lang rời khỏi quầy bar.
Hắn không để ý đến những cái khác, uống một hơi hết sạch rượu trong tay mình rồi cũng đi theo phía hành lang.
Hành lang bên này có treo biển hành khách vui lòng dừng bước, có mấy gian phòng làm việc, Lâm Thành Bộ thấy Nguyên Ngọ đang bước vào gian phòng làm việc ở trong cùng, hắn vội vàng đuổi theo.
Nhưng chưa kịp đến gần đã có một người đàn ông chắn trước mặt hắn: "Nhà vệ sinh ở bên trái quầy bar."
Lâm Thành Bộ dừng lại nhìn người này: "Xin lỗi, tôi không đi nhà vệ sinh..."
"Tìm Nguyên Ngọ thì ngày mai có thể tới," người đàn ông cười cười nhìn hắn, "Nếu không tìm Nguyên Ngọ... thì có thể đến phòng làm việc của anh uống một ly."
Phòng làm việc?
Lâm Thành Bộ ngẩn người, người này là ông chủ quán bar số 18?
"Tôi... tìm Nguyên Ngọ." Lâm Thành Bộ trả lời.
"Vậy ngày mai gặp lại." Người này xoay người đi vào phòng làm việc.
Lâm Thành Bộ đứng lại một lúc thấy bên cạnh hành lang có một cái cửa nhỏ, có lẽ chính là cái cửa sau mà Nguyên Ngọ ra về lúc buổi chiều.
Hắn do dự một chút rồi bước ra ngoài qua cái cửa này.
Đây là sân sau của số 18, không có ánh đèn chớp nhoáng, tiếng âm nhạc ầm ĩ và tiếng người cũng trở nên vô cùng xa xôi, Lâm Thành Bộ cảm giác đầu óc mình lúc này mới được thả lỏng.
Hắn ngồi xuống một cái trụ xi măng ở bên cạnh tường châm điếu thuốc.
Bên này không có khách đi ra mà chỉ đậu mấy cái xe, Lâm Thành Bộ nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở trên một cái moto quân sự ba bánh.
Rất có cảm giác xưa cũ.
Không biết tại sao hắn lại lập tức xác nhận đây chính là xe của Nguyên Ngọ.
Mấy phút sau phán đoán của hắn đã có câu trả lời.
Nguyên Ngọ ngậm điếu thuốc bước ra từ cửa sau, đi thẳng đến chỗ moto nhấc chân lên vắt ngang qua
Từ buổi chiều cho đến vừa nãy, trong lòng Lâm Thành Bộ đều là mong muốn được nói chuyện với Nguyên Ngọ, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy Nguyên Ngọ hắn lại đột nhiên không dám động đậy nữa.
Nguyên Ngọ vứt tàn thuốc xuống đất, dùng mũi giày di di, nghiêng đầu, cuối cùng cũng đón được tầm mắt của Lâm Thành Bộ.
"Làm gì đấy?" Nguyên Ngọ hỏi.
"Tôi..." Lâm Thành Bộ do dự đứng lên đi tới bên cạnh hắn, lấy bật lửa trong túi ra, "Trả anh cái này."
Nguyên Ngọ nhìn lướt qua tay hắn, lại ngước lên nhìn mặt hắn: "Là cậu à?"
"Ừ, ban nãy...." Lâm Thành Bộ hắng giọng, "Nhìn anh.... Rất... Rất ngầu."
Nguyên Ngọ không đáp.
"Tôi tên là... Lâm Thành Bộ." Hắn lại hắng giọng.
"Ừ," Nguyên Ngọ đáp một tiếng rồi nổ máy, vọt ra ngoài trong tiếng ầm ầm của động cơ, "Ngủ ngon."
Thật ra Lâm Thành Bộ không chắc chắn được Nguyên Ngọ có nói câu ngủ ngon này không nhưng hắn vẫn đáp lại một câu: "Ngủ ngon."