Nghe hắn nhắc tới Thọ Nguyên Tiên Đan…Trong đầu Phương Lãng như có một tia sét vừa xẹt qua.
Một đoạn ký ức đột nhiên hiện lên.
Thọ Nguyên Tiên Đan!!Thọ Nguyên Tiên Đan, đan được cấp năm!Cuối cùng anh cũng nhớ ra, hoá ra thứ mà Từ Trường Phúc luôn muốn có được chính là Thọ Nguyên Đan!Thọ Nguyên Đan, cướp đoạt tạo hoá của đất trời, nghịch thiên cải mệnh, kéo dài tuổi thọ.
Một viên Thọ Nguyên Đan có thể kéo dài hai trăm năm tuổi thọ, nhưng mỗi người chỉ có một cơ hội sử dùng.
Thiên Hư chân nhân, chưởng môn Thiên Nguyên Tông đã sống hơn nghìn năm, kiếp nạn buông xuống, bây giờ đã bước vào Kiếp Thần cảnh đại viên mãn, chỉ cách Tiên cảnh một bước!Chỉ cần bước vào Tiên cảnh thì tuổi thọ của hắn có thể kéo dài hàng nghìn năm nữa.
Khó trách!Khó trách Thiên Nguyên Tông lại làm như vậy, muốn cướp lấy ngọn núi hoang phế này, hoá ra là mơ ước Thọ Nguyên Đan của phái Thiên Sơn!Thiên Hư lão đạo đã sắp gần đất xa trời, nếu không thể kéo dài thêm hai trăm năm tuổi thọ, vậy hắn sẽ không thể chịu đựng được lôi kiếp, càng không thể bước vào Tiên cảnh.
Khó trách dùng mọi thủ đoạn, ngay cả hành động đê tiện là hạ độc ám sát cũng dám làm, hoá ra là nóng nảy.
Dựa theo ký ức trong đầu, chỉ sợ tuổi thọ còn lại của Thiên Hư lão đạo chưa đến mười năm.
Vậy có thể đưa Thọ Nguyên Tiên Đan cho hắn không?Đương nhiên là không rồi!Để Thiên Hư lão cẩu này sống thêm hai trăm năm khác gì muốn diệt phái Thiên Sơn của anh.
Nhiệm cụ chính trong hệ thống Thiên Đạo chính là làm phái Thiên Sơn trở thành môn phái đứng đầu Thánh Vực Đông Phúc trong vòng một trăm năm.
Để Thiên Hư lão cẩu sống thêm hai trăm năm, vậy phái Thiên Sơn còn quật khởi kiểu gì nữa.
Lúc này, Phương Lãng chỉ ước gì hắn lập tức bay màu, sao có thể đưa Thọ Nguyên Đan cho mấy người này được.
Huống hồ anh cũng không biết Thọ Nguyên Đan giấu ở đâu.
Trước mắt, anh chỉ biết là có Thọ Nguyên Đan, những ký ức khác còn chưa khôi phục lại, đúng là gấp chết mất thôi!Phương Lãng không khỏi thở dài, sao ký ức khôi phục chậm thế nhỉ, sao không khôi phục hết từ lúc mình xuyên qua đây luôn đi.
Giữa không trung, Thẩm Lương thấy thái độ kiên quyết của Phương Lãng cũng chỉ hơi ngạc nhiên, ngay sau đó lập tức mở miệng: “Nếu Từ đạo trưởng đã không phối hợp như vậy thì đừng trách chúng ta.
”Liễu Trọng Ảnh vuốt ve chòm râu bạc, mỉm cười ra lệnh: “Vậy không còn gì để nói nữa, bắt sống Từ Trường Phúc, mang về Thiên Nguyên Tông!”Nhậm Thiên Hành, Độc