Phương Lãng thở dài, đang ngủ ngon, đang mơ thấy tiêu trăm nghìn Đạo Điểm, khi thấy sắp nhận được thẻ vô địch thì lại bị các ngươi đánh thức, đúng là…Bước ra Tử Lăng Các.
Ân Thiên Minh, Hiên Viên Thành bước tới hành lễ: “Sư phụ an khang.
”“An an an.
” Phương Lãng cảm thấy hơi đau đầu, “Minh Nhi, Thành Nhi, sáng sớm ngày ra các ngươi làm gì thế?”Ân Thiên Minh trả lời: “Sư phụ, ta cảm thấy Nhị sự đệ nói rất đúng.
Đệ ấy nói phái Thiên Sơn chúng ta xưa đâu bằng nay, giờ cũng được coi như một môn phái lớn, vậy nên thỉnh an sáng tối vẫn là việc cần thiết.
”“Các đệ tử cần vấn an vào buổi sáng và buổi tối, như vậy sẽ hiển lộ được uy thế của chưởng môn.
Phái Thiên Sơn cũng có thể có thứ tự lớn nhỏ, tôn ti trật tự, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, cơ nghiệp trường thành.
”Phương Lãng: “…”Anh thật sự muốn nói vi sư không thể tu luyện, rất nhàm chán, bây giờ chỉ có ngủ là chuyện vui vẻ nhất, vậy nên sau này các ngươi có thể nói nhỏ chút không.
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ân Thiên Minh, anh cũng không thể làm mất uy phong của Đại sư huynh được.
……“Minh Nhi, Thành Nhi, Bình Nhi, Lực Nhi, các ngươi ở lại, những người khác quay về chăm chỉ tu luyện.
”“Cẩn tuân pháp chỉ của sư tôn, đồ nhi cáo lui.
”Mọi người đi hết, Phương Lãng bèn ngồi xuống ghế.
Ân Thiên Minh hành lễ: “Sư phụ, ngươi giữ bọn con ở lại có phải có chuyện quan trọng gì cần làm không ạ?”Phương Lãng mở miệng: “Đúng là có một chuyện lớn muốn tìm các ngươi.
”Bốn người nghiêm túc nói: “Sư phụ cứ phân phó.
”Phương Lãng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Minh Nhi, Thành Nhi, vi sư hỏi các ngươi chuyện này, các ngươi phải trả lời đúng sự thật.
”“Xin sư phụ hãy nói, đệ tử biết gì sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm.
”“Tốt.
” Phương Lãng phất ống tay áo rồi hỏi, “Trước kia, hai người các ngươi có từng nhìn thấy vi sư thường xuyên tới một nơi nào đó không?”“Thường xuyên tới một nơi nào đó?”Ân Thiên Minh và Hiên Viên Thành nhìn nhau, khuôn mặt không hiểu gì.
Phương Lãng nhắc nhở: “Nhìn lén lén lút lút, sợ người khác nhìn