Sau khi cảm nhận được khí thế ngập trời của Phương Lãng.Mọi người sợ đến ngây người.Không khí đọng lại.Hiên Viên Thành rớt cả cằm.Hiên Viên Thành và Ân Thiên Minh mới bò tới mép hố, vừa ló đầu ra đã bị dòng khí làm người ta sợ hãi này đẩy về trong hố.Khiếp sợ!Hiên Viên Thành nằm trong hố thở gấp, vô cùng khiếp sợ.Đây là sư phụ Từ Trường Phúc của cậu á?Không phải ông vừa mới lên đến Đạo Thần Cảnh à?Lặng lẽ đột phá từ lúc nào thế hả?Trời ạ!Điều quan trọng là, vậy mà sư phụ còn đánh nhau?Còn có chuyện gì làm tam quan của cậu phải điên đảo hơn chuyện này không?Sư phụ thay đổi?!.....Đám người đứng giữa không trung kinh ngạc nhìn về phía Phương Lãng. Trên khuôn mặt của Lục Phong và Viên Thừa Hải là sự khó tin, giống như thời gian đã tạm dừng lại.“Không phải chưởng môn nói là hắn bị trúng cổ độc à?”“Không phải tu vi của Từ lão cẩu chỉ là Đạo Thần Cảnh sơ à?”“Khí thế này tuyệt đối không phải là Đạo Thần Cảnh!!”Khí thế mạnh mẽ của Phương Lãng bộc phát, một bức tượng Kim Thân Nguyên Thủy cao chín mét lập tức xuất hiện.Ánh sáng chói lóa làm mọi người phái nhắm chặt mắt.Khi nhìn thấy bức tượng Kim Thân Nguyên thủy này, tất cả mọi người đều bị dọa đến choáng váng.Một cỗ uy áp mạnh mẽ bao phủ trong phạm vi được tính bằng km, đám người đang đứng giữa không trung không nhịn được mà run rẩy.Không ít người trong số đó đã không chống cự được cỗ uy áp bễ nghễ thiên hạ này mà rơi xuống.Kim Thân Nguyên Thủy!Chín mét!Kim Thần Cảnh đại viên mãn!Cao hơn Lục Phong và Viên Thừa Hải Đạo Thần Cảnh cả một cảnh giới.Sự chênh lệch của một cảnh giới này có nghĩa là lực chiến đấu sẽ kém hơn mấy chục lần!Đây là cảm giác của kẻ mạnh, thoải mái thế nhở.Phương Lãng cảm nhận được ý chí chiến đấu sáng sôi sục, giống như những người trước mắt anh chỉ là con kiến, sống chết của bọn họ chỉ bằng một câu nói.Phương Lãng muốn bọn họ chết lúc canh ba, thì không ai có thể sống tới canh năm.“Đây là Kim Thần Cảnh đại viên mãn, đây là cảm giác của kẻ mạnh!”Phương Lãng không nhịn được mà muốn ngửa đầu hét to!Anh động.Tất cả mọi người đều không chống cự được khí thế mạnh mẽ này.Giống như một con nai đang chòe làm thịt.Phương Lãng ngự không đi tới, vung tay lên, một trận gió lớn bay tới từ bốn phương tám hướng.Lục Phong và Viên Thừa Hải liên tục toát mồ hôi lạnh. Chúng đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chân tay run rẩy.Trong lúc vội vàng, hai bức tượng Tam Thanh Đạo Thân cao năm mét của hai người xuất hiện, ngăn cản lượt tấn công này.Toàn bộ nững đệ tử Ngự Không Cảnh còn lại đều được bảo vệ trong đó.“Đám chuột nhắt vô tri, sao có thể chống lại ta.”Phương