Đọc được mấy tin nhắn này, Tiết Diệc Sâm tức đến mức hận không thể quăng điện thoại đi, cậu đưa tay vuốt mặt để bản thân bình tĩnh lại, nhanh chóng gõ chữ trả lời: Tôi không biết bạn bao nhiêu tuổi nên tôi tạm gọi bạn là bạn nữ này vậy.
Tôi có thể hiểu tại sao bạn lại bị lừa, hắn ở cùng hai người kia mà còn tự xưng là tôi, rất dễ chiếm được lòng tin của người khác nên bạn không cần phải tự trách bản thân mình quá đâu.
Bạn phải ổn định cảm xúc trước đã, trở thành một cô gái mạnh mẽ ăn miếng trả miếng.
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Bây giờ tôi chỉ muốn khóc thôi, tôi cảm thấy cực kỳ tởm lợm...
Bác Sĩ Tiết: Không sao, bạn phải biến phẫn nộ thành động lực, trước hết hãy thu thập bằng chứng, tốt nhất là có file ghi âm hoặc tìm lại lịch sử trò chuyện gì đấy, sắp xếp lại rồi gửi cho tôi, cố gắng tìm ra những cô gái bị lừa khác, bảo các cô ấy bình tĩnh lại cùng nhau tìm cách.
Tôi cũng sẽ tìm cách để giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Được.
Bác Sĩ Tiết: Tôi sắp phải vào lớp rồi, bây giờ tôi không thể trốn học được.
Tôi là học sinh diện chính sách nên trốn học là một vấn đề rất lớn, vì vậy tôi chỉ có thể liên lạc lại với bạn vào giờ nghỉ trưa.
Trong thời gian này bạn phải bình tĩnh lại, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn hiểu không?
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Tôi sẽ giúp cậu, nhất định phải cho tên khốn kia trả giá.
Bác Sĩ Tiết: Nếu bạn không biết nên làm gì thì liên lạc với Tháng Hai Đen Tối nhé, tôi với anh ấy khá thân nhau, có gì anh ấy sẽ giúp đỡ.
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Được.
Tiết Diệc Sâm thở dài, thoát khỏi weibo.
Cậu bước vào lớp với tâm trạng sa sút, đúng ngay lúc chuông vào tiết tự học reo lên.
Ngồi vào chỗ của mình, thấy đồ ăn sáng trên bàn cũng nuốt không trôi nổi, chỉ cảm thấy bực bội.
Nguyệt Phong bôi đen mình cậu còn có thể hiểu được, dù sao thì cả hai cũng chả ưa nhau, nhưng đến cả Thỏ Phấn Hồng cũng góp mặt vào thì cậu lại cảm thấy trái tim mình băng giá.
Hai người từng là bạn thân, bây giờ chị ta đâm một nhát sau lưng cậu, cho dù bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng không thể nào cảm thấy vui vẻ nổi.
Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình đặc biệt thất bại, bị thân nhân ghét bỏ, khó lắm mới có một người bạn, vậy mà người tổn thương cậu cũng chính là một trong những người bạn kia, phải chăng số mệnh của cậu đã được định trước sẽ bị người thân bạn bè xa lánh?
Hiếm khi nào cậu không đọc sách trong tiết tự học buổi sáng mà ngồi ngây ra, xoay cây bút trên tay, bút rơi xuống bàn thì nhặt lên xoay tiếp, vẻ mặt đờ đẫn như đã đi vào cõi thần tiên.
Đến khi tan học, rốt cuộc Tô Hoan Trạch không thể chịu nổi được nữa, bởi vì bạn cùng bàn cứ ném bút lạch cạch khiến cậu ta không tài nào ngủ nổi nên quay sáng hỏi: "Cậu bị sao thế?"
Tiết Diệc Sâm đang kìm nén, muốn tìm ai đó tâm sự, Tô Hoan Trạch đã chiếm được lòng tin của cậu, với cả cậu ta cũng biết chuyện cậu livestream nên cậu bật chế độ phàn nàn, kể hết mọi chuyện không giấu diếm nửa lời.
Tô Hoan Trạch nghe cậu kể xong nhịn không được nhíu hàng mày, phỏng chừng cũng cảm thấy chuyện này rất ghê tởm, hơn nữa cậu ta là bạn cùng phòng của Tiết Diệc Sâm, có thể xác định lúc tên đàn ông xấu xí kia lừa ch*ch thì Tiết Diệc Sâm đang ngủ bên cạnh cậu ta.
Chuyện này không biết nên nói cô bé kia quá ngu ngốc hay nên trách bọn người kia quá tởm lợm, tóm lại ai nghe cũng thấy buồn nôn.
"Chút trưa cậu liên lạc lại coi sao, nếu không thể giải quyết thì tôi bảo Vương Túc xử lý." Tô Hoan Trạch nói với vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
"Vương Túc, là anh Vương sao?"
"Ừm, đánh gãy tay hay gãy chân gì đó tùy cậu chọn, có thể sang tỉnh khác xử lý."
"Tự dưng tôi thấy rén cực mạnh, lần đó tôi đánh cậu, có phải nếu cậu tức giận sẽ bảo anh Vương đến đánh tôi không vậy?"
"Chỉ cần tôi nói một câu."
"Cảm ơn ngài đại nhân rộng lượng, tha cho tôi một con đường sống.
Nhưng mà chúng ta là người văn minh, phải dùng phương pháp văn minh chỉnh chết bọn họ." Tiết Diệc Sâm nhướng mày nhìn Tô Hoan Trạch.
"Phương pháp gì?"
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra nữa." Tiết Diệc Sâm nói xong thì ũ rũ.
Tô Hoan Trạch bó tay, không biết phải làm sao để an ủi cậu, cậu ta không rành mấy chuyện thế này.
*
Đến giờ nghỉ trưa, Tiết Diệc Sâm ngồi trong căng tin và liên lạc lại với cô gái kia bằng tin nhắn riêng, ngay lập tức được cuộc gọi từ Tháng Hai Đen Tối.
"Bác Sĩ, tôi là Hắc Tử đây, bây giờ tôi đang ở cạnh cô bé kia.
Tôi đang xử lý chuyện này, ông cứ yên tâm." Giọng nói của Tháng Hai Đen Tối truyền ra từ điện thoại khiến Tiết Diệc Sâm cảm thấy yên tâm hẳn.
"Sao ông lại ở cạnh cô ấy vậy?"
"Nhắc mới nhớ, đúng là bọn tởm lợm mà.
Nguyệt Phong đến thành phố của cậu thi nghiên cứu sinh, học kỳ này mới chuyển đến đây, Thỏ Hồng Phấn là streamer toàn thời gian nên không quan tâm mấy đến việc học, thường xuyên chạy đến đây, đúng là người bạn giường chịu thương chịu khó mà.
Thằng xấu xí kia là bạn của Nguyệt Phong, tôi nhờ người điều tra mới phát hiện ra tên kia là sinh viên năm hai, vậy mà cũng dám giả mạo một học sinh lớp 10 cơ đấy.
Thỏ Hồng Phấn biết chuyện nhưng chẳng ngăn lại, quả thật bây giờ cô ta bị Nguyệt Phong bỏ bùa mê thuốc lú rồi.
"Vậy ra Nguyệt Phong cố tình tìm người bôi đen tôi?"
"Không hẳn là vậy, hắn ta là một tên loser hèn mọn cũng muốn được chơi fan như Nguyệt Phong, nhưng mà livestream không có ai xem, sau khi thấy ảnh chụp màn hình hôm ông mở cam thì phát hiện tay và dáng người khá giống ông nên tâm tư lệch lạc trỗi dậy, bắt đầu giả mạo thành ông.
Trước đó hắn còn lừa Thất Tội nhưng thấy Thất Tội hoàn toàn không thèm đếm xỉa thì quay xe lừa fans, còn lợi dụng Nguyệt Phong và Thỏ Hồng Phấn để gạt lòng tin con nhà người ta, vừa lừa tiền vừa lừa tình bằng thanh danh mà ông tích lũy được.
Cô bé này liên lạc với tôi, một sống hai chết, tôi sợ cô nàng nghĩ quẩn nên đành ngồi xe suốt ba tiếng chạy sang thành phố Lâm, may là tôi có người quen sống ở đây."
"Haiz, vất vả cho ông quá."
"Không sao, anh em với nhau cả mà.
Nguyệt Phong và Thỏ Hồng Phấn thực sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm mà, nếu dùng đầu óc đúng chỗ có khi gặt hái được chút thành công rồi, thế mà lại dùng mấy chiêu trò đường ngang ngõ tắt này.
Tối nay ông có thể ra ngoài không, chuyện này phải trực tiếp nói mới rõ được, có vài fan của hai chúng ta cũng ở thành phố này tụ tập lại với nhau, đang bày mưu tính cách đây này, ông là người trong cuộc mà không đến thì không phải đạo lắm."
Tiết Diệc Sâm cũng sầu lắm chứ, combo trường nội trú và quản lý tiết tự học buổi tối khiến cậu có muốn cũng khó mà đi.
Đau đớn nhất là cậu chẳng thể xin nghỉ với thầy Ngô bằng mấy câu như "Nhà em có việc" hay "Mẹ em bị ốm" được, vì thầy Ngô cũng biết chuyện cậu không có người nhà rồi.
"Để tôi tìm cách, mọi người đang ở đâu?"
"Tôi cũng không rõ, tôi không rành chỗ này, lúc bắt taxi thì bảo Long Hâm Plaza gì đấy, bây giờ tụi tôi đang tập trung trong một quán cà phê."
"Khu nào? Long Hâm Plaza có nhiều chi nhánh lắm."
"Trung tâm thành phố ấy, bên cạnh có một bến xe khách."
"Tôi biết rồi, chỗ đó cách trường tôi hai mươi phút đi xe, tôi sẽ nghĩ cách qua đó, nhưng phải đến tối mới được."
"Được được."
Cúp điện thoại, Tiết Diệc Sâm lại bắt đầu ngẩn người, một lúc sau Vu Hải Lang đẩy bả vai Tiết Diệc Sâm hỏi cậu: "Đang mộng xuân đó à?"
Tiết Diệc Sâm càng lúc càng khinh bỉ cái