"Tôi có nghe Tháng Hai Đen Tối bảo chị bị bắt, không ngờ chị sẽ đến đây." Tiết Diệc Sâm hít một hơi thật sâu trước khi nói chuyện để giọng điệu của mình nghe bình tĩnh nhất có thể, không hề để lộ ra chút cảm xúc.
Giọng nói của cậu rất êm tai, nhả chữ rành mạch cộng với ngữ điệu bình thản khiến người khác cảm thấy thả lỏng tinh thần.
"Cả hai người họ đều đảm bảo chị không tham gia vào, chị cũng không hề can dự bao nhiêu nên cảnh sát thả chị ra."
"Cho nên chị đến đây xin khoan thứ thay họ?" Cậu truy hỏi.
Thỏ Hồng Phấn im bặt, hai tay đặt trên đầu gối đang không ngừng xoa nắn.
"Nhưng mà chị không nên đến đây tìm tôi, tôi không phải là nạn nhân lớn nhất trong chuyện này, tôi chỉ là một người bị mạo danh nên cảnh sát không có ý định tìm tôi điều tra đâu, vậy nên tôi cũng chẳng thế giúp gì cho chị cả."
"Mấy cô bé đó là fans của cậu, có khi họ sẽ nghe lời cậu nói, hơn nữa mấy người đang giúp đỡ bọn họ là quản phòng của cậu nhỉ? Cậu có thể bảo bọn họ đừng tham gia vào chuyện này nữa được không?" Thỏ Hồng Phấn nói một cách chân thành, tốc độ nói rất nhanh, dường như xem đây là hy vọng sống cuối cùng của bọn họ.
Tiết Diệc Sâm muốn bật cười nhưng không tài nào cười nổi, mím môi dặn lòng phải thật bình tĩnh rồi nói: "Chị nghĩ tôi sẽ không đứng về phía fans của mình mà giúp đỡ những thằng khốn làm tổn thương đến họ sao?"
Thỏ Hồng Phấn nghe vậy thì ngẩn ra, chẳng nói chẳng rằng, khóe môi run rẩy, do dự một hồi mới nói: "Bác Sĩ, thật sự ban đầu chị chẳng hề hay biết gì cả, nhưng trong buổi gặp mặt của Nguyệt Phong có fans cảm thấy bạn của anh ấy khá giống với cậu nên cậu ta mới nổi tâm tư lệch lạc, cứ vậy mà thừa nhận.
Chị cũng đã từng ngăn cản cậu ta nhưng Nguyệt Phong bảo bạn của anh ấy đã thu tay nên chị mới không để tâm đến nữa, không ngờ...!cậu ta vẫn tiếp tục."
"Chị Thỏ!" Tiết Diệc Sâm tăng lớn âm lượng, tức giận nói: "Chị ngu thật hay giả ngu vậy?! Đến lúc này rồi chị vẫn chưa thấy rõ bộ mặt của anh ta hay sao? Nguyệt Phong bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chị vậy?! Trước kia anh ta ngoại tình hẹn hò với fan chứng tỏ anh ta dễ dàng thay lòng đổi dạ, bây giờ anh ta dung túng cho bạn bè của mình để hắn ta giả mạo lừa gạt fans của người khác, nghĩa là anh ta cảm thấy đây hoàn toàn không phải là chuyện to tát gì cả, lòng dạ anh ta thâm độc như vậy! Tên này cặn bã từ trong xương! Không hề coi trọng phái nữ! Đến giờ phút này rồi mà chị vẫn chưa chịu hiểu ra, còn muốn tẩy trắng giúp tên đàn ông khốn nạn này ư?"
Nghe cậu nói như vậy, cuối cùng chị ta cũng ngậm miệng lại, vành mắt đỏ hoe không nói một lời, để mặc hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Chị nói xem chị thích anh ta ở điểm nào? Vì anh ta mà thanh danh của chị cũng bị vấy bẩn, tự chị lên weibo nhìn đi, những người mắng chị không hề ít hơn những người mắng Nguyệt Phong chút nào, chị có biết là chị hèn lắm không? Tôi nghe nói chị thậm chí còn tiêu xài hoang phí thu nhập từ livestream của mình cho Nguyệt Phong nhỉ?" Tiết Diệc Sâm tiếp tục khiển trách cô gái lớn hơn mình tận mấy tuổi này.
Thỏ Hồng Phấn lau nước mắt, lúc này mới khẽ nói: "Chị định giải quyết xong chuyện này rồi về luôn, sau này không liên lạc với anh ấy nữa.
Dù sao chị với anh ấy cũng qua lại với nhau một thời gian, không thể nào mặc kệ anh ấy bị giam trong cục cảnh sát được."
"Vậy ra chị từng qua lại với anh ta nên muốn đẩy tôi vào tình thế bất nhân bất nghĩa tiếp tay cho những kẻ làm tổn thương fans của tôi ư? Trong mắt chị tôi là cái thá gì vậy? Tên đần sao?" Dưới cơn tức giận, cậu tuôn ra một tràng thô tục nhưng tiếc thay bị hệ thống chặn hết, mà cậu cũng không hề phát hiện ra.
"Xin lỗi cậu..."
"Coi như tôi cũng là một trong những nạn nhân nhỉ? Nếu như chị không biết gì thật có thể đến đây nói với tôi một câu, bảo chị không hề biết gì thì tôi còn có thể lên weibo nói giúp chị một tiếng.
Nhưng mà chị biết hết, mục đích đến đây chủ yếu là xin tha giúp bọn Nguyệt Phong, ha ha, thôi quên đi, tôi không có gì để nói với chị nữa rồi." Cậu dứt lời thì đứng lên, Thỏ Hồng Phấn tựa hồ còn muốn ngăn lại nhưng chung quy vẫn không nói nên lời.
Tiết Diệc Sâm bước đến cửa, sau đó quay lại, lấy năm trăm tệ trong túi ra đưa cho Thỏ Hồng Phấn: "Mua vé xe về đi, im hơi lặng tiếng một thời gian, đừng đáp trả bất kỳ ai, chờ khi nào tin đồn phai nhạt thì chị đổi nghệ danh khác tiếp tục làm livestream hay dứt khoát tìm một công việc khác đều được."
Nói xong liền xoay người rời đi, lúc đóng cửa lại vẫn nghe được âm thanh nức nở của Thỏ Hồng Phấn.
Cậu cứ lặng lẽ đi lên lầu, chắc mẩm rằng bạn cùng phòng của mình cũng đã đuổi theo nên không lên tiếng, về đến ký túc xá cũng không ngồi vào máy tính ngay mà vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc ra ngoài thì sắc mặt có hơi trắng bệch.
Tô Hoan Trạch nhìn cậu, chẳng hề hó hé nửa lời.
Tiết Diệc Sâm ngồi đối diện giường cậu ta, im lặng một lúc mới nói: "Tô Hoan Trạch, cậu biết gì không, tôi đã từng thích chị ta đấy."
Tô Hoan Trạch lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp, Tô Hoan Trạch biết bây giờ cậu chỉ muốn tìm một người lắng nghe mình tâm sự.
"Chị ta đã giúp tôi trong khoảng thời gian mà tôi khó khăn nhất, tôi vô cùng biết ơn chị ta nên thầm nhủ rằng sau này tôi sẽ hết lòng giúp đỡ dù cho chị ta có xảy ra chuyện gì, nhưng chị ta lại giúp đỡ bạn trai mình hại tôi và fans của tôi, làm sao tôi có thể giúp được đây? Tôi đã từng nghĩ đến cảnh tượng khi chúng tôi gặp nhau sẽ ra sao, nói không chừng chị ta sẽ khen tôi đẹp trai, ngay cả khi chị ta không quá xinh đẹp thì tôi cũng chẳng thèm để ý, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc lần đầu tiên gặp nhau lại thành ra thế này, tôi nào có thể ngờ đến..." Nói đoạn, vành mắt của cậu đỏ hoe.
Cậu biết lúc mình khuyên Thỏ Hồng Phấn đừng quay lại với Nguyệt Phong thì có chút tư tâm trong đó.
Để rồi bị Nguyệt Phong ghi thù, hẳn đây cũng là lý do khiến Nguyệt Phong dung túng bạn bè của mình để hắn ta bôi đen cậu nhỉ?
Nhưng cậu vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao lại thành ra thế này?
Nói cho cùng thì hiện tại cậu cũng chỉ là một cậu trai mười mấy tuổi đầu, đây là lần đầu tiên cậu trải qua chuyện thế này nên cũng cảm thấy ấm ức tủi thân, cậu không để lệ chực trào nhưng vậy còn đau đớn hơn cả khóc.
Tô Hoan Trạch thở dài, vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, động tác dịu dàng như mọi khi cậu ta vỗ