Cha Tiết khốn nạn vừa nghe nói vẫn còn nợ học phí, không khỏi sửng sốt rồi lăn ra ăn vạ ngay lập tức: "Tại sao lại có phí chọn trường nữa? Sao từ đầu mấy người không có nói vậy đi? Còn hơn cả trăm ngàn, mấy người không đi ăn cướp luôn cho rồi?"
"Hẳn anh cũng thấy chất lượng của trường chúng tôi khác xa so với nhưng ngôi trường phổ thông khác, đây là trường tư với lực lượng giáo viên hùng hậu, hầu hết các giáo viên đều có bằng thạc sĩ trở lên và có nhiều kinh nghiệm trong việc giảng dạy.
Nếu anh không tin, tôi có thể đưa biên lai cho anh xem thử.
Lần trước Tiết Diệc Sâm được thưởng và trừ thuế xong thì chỉ nhận bốn mươi ngàn đến tay, vừa hay có thể trả bớt một phần học phí, có điều vẫn còn nợ rất nhiều.
Trước đây trường học vẫn luôn thúc giục trò ấy liên lạc với phụ huynh nhưng trò ấy không chịu, bây giờ anh cũng đã đến rồi..."
Cha Tiết khốn nạn vừa hiểu mình đang bị đòi tiền thì lập tức ngắt lời của thầy Ngô, sốt ruột đến mức văng cả tiếng địa phương: "Dẹp mẹ nó đi, còn đòi cả phí chọn trường, tụi tui làm gì ra tiền mà nộp khoản này cho được? Không nên học ở đây mà! Lập tức cho nó thôi học và trả tiền lại cho bọn tui ngay, gia đình tụi tui đều làm ruộng, có học cho giỏi cũng chẳng làm được gì.
Mau để thằng nhãi ranh này thôi học về nhà làm ruộng với tui, không học hành gì nữa sất, học cho lắm tắm cũng ở truồng thôi?!"
Thầy Ngô đang cố tỏ ra hiền lành, thấy cha Tiết khốn nạn đến vậy thì sắc mặt cũng trở nên u ám.
Chỉ vì số tiền ít ỏi này mà bắt con cái mình nghỉ học, trước đây ông chỉ nghe nói chuyện Tiết Diệc Sâm bị bỏ rơi từ nhỏ và được bà nội nuôi nấng, lớn lên thì tự đi làm thêm kiếm học phí.
Cứ tưởng cha mẹ cậu chỉ vô trách nhiệm thôi, nào ngờ cha ruột có thể cặn bã đến mức này.
"Vẫn nên học tiếp chứ, chỉ cần học thật giỏi và có trình độ học vấn cao thì tiền lương sau này sẽ cao chót vót đó.
Khi ấy chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa, đâu cần phải để ý chút tiền này, trong tương lai trò ấy sẽ kiếm được bộn tiền cho coi."
"Ông không cần nói với tui mấy chuyện này đâu, không phải mấy người muốn lừa gạt mấy trăm ngàn kia của bọn tui à? Tui sống bằng này tuổi rồi mà chưa bao giờ nghe phí chọn trường cao như vậy, chỗ này cũng chả phải đô thị loại 1, mức sống ở đô thị loại 2 mà đắt đỏ đến vậy hả, mấy người muốn lừa đảo đúng không.
Trong huyện thành chỗ tui vẫn có trường cấp 3, nếu nó thật sự muốn học thì học ở đấy cũng được vậy, không nhất thiết phải tốn nhiều tiền như vậy học trường mấy người đâu."
"Cấp 3 rồi, e rằng chuyển trường thì phiền phức lắm..."
"Phiền phức thì khỏi cần đi học nữa, học hành làm đéo gì.
Cái loại hư hỏng do con đàn bà đĩ điếm kia sinh ra thì có thể là hạng tốt lành gì chứ? Tại sao phải lãng phí số tiền này? Từ nhỏ nó đã học thói ăn cắp vặt và gây gổ đánh nhau, hư đốn từ trong xương rồi, tui mang nó đi là đang làm phước cho trường mấy người đó."
Cha Tiết khốn nạn một hai phải đòi cho bằng được số tiền này, thẳng thừng bôi xấu bất chấp nhân phẩm của con trai mình, nói chuyện mỗi lúc một quá đáng hơn, trơ trẽn đến mức cùng cực như vậy mà vẫn cảm thấy mình rất có đạo lý, ra vẻ mình đang đại nghĩa diệt thân*, vì dân trừ hại.
(Vì đại nghĩa mà người thân cũng giết.)
"Anh không thể bôi nhọ con trai mình như vậy, ở trường của chúng tôi trò ấy là một học sinh giỏi hiếm có, phẩm chất cũng rất ưu tú."
"Giỏi cái gì mà giỏi, nó là đứa bại hoại! Đừng nghĩ tui không biết, khi bà nội nó qua đời thì nó đã trộm tiền của bà nội nó, tui không biết nó đã lấy bao nhiêu, nhưng đảm bảo phải chín mười ngàn.
Phường trộm cắp như vậy mà trường mấy người vẫn muốn chứa chấp à? Đừng có mơ tui bỏ ra một đồng phí chọn trường nào cho tên rẻ rách này, tui không có tiền đâu.
Mau đuổi học nó và trả học phí lại đây cho tui, nếu không tui chẳng để yên đâu."
Lúc này thầy Ngô đã trở mặt, ông tin tưởng học trò của mình và cũng biết chắc chắn Tiết Diệc Sâm sẽ không trộm tiền của bà nội, dù sao cậu cũng được bà nội nuôi nấng.
Theo lẽ thường thì số tiền đó do bà chủ động để lại cho cậu.
Nhưng trong đầu cha Tiết khốn nạn chỉ biết có tiền chứ làm gì nghĩ đến con cái.
Lão ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mấy năm nay Tiết Diệc Sâm phải sống như thế nào hay bây giờ có đang sống tốt hay không.
Lão ta chỉ muốn chiếm số tiền thưởng bốn mươi ngàn tệ kia thôi, có lẽ lấy được tiền rồi thì chẳng quan tâm đến Tiết Diệc Sâm nữa đâu, Tiết Diệc Sâm sống chết thể nào cũng mặc kệ.
Bao giờ Tiết Diệc Sâm có tiền thì lại mặt dày mò đến đòi hỏi tiếp.
Nếu ông là thầy của Tiết Diệc Sâm mà lúc này không thể bảo vệ được cậu thì tương lai của Tiết Diệc Sâm sẽ bị hủy hoại mất.
Vì thế thầy Ngô đột nhiên tỏ thái độ lạnh nhạt, nói: "E rằng không thể làm như vậy, Tiết Diệc Sâm đã đi học hơn nửa học kỳ rồi, học phí và phí chọn trường chắc chắn sẽ không được hoàn lại.
Cùng lắm thì bây giờ để trò ấy thôi học, số tiền đó bên phía trường học cũng không thu nữa.
Nếu không để chúng tôi thực sự truy cứu việc người giám hộ không trả học phí thì anh có thể bị bắt, thế thì vẫn phải nộp tiền thôi.
Nếu hai người đã tới đây, cũng không chịu nộp tiền thì đừng trì hoãn việc học của Tiết Diệc Sâm nữa, trò ấy học rất tốt nên được nhà trường đánh giá rất cao, tin rằng sau này trò ấy vẫn có thể tiếp tục kiếm được tiền thưởng và sẽ trả hết phí chọn trường hoặc khi trò ấy tốt nghiệp có công việc ổn định thì trả lại tiền cho nhà trường sau."
"Đồng chí này nói chuyện khó nghe quá đi mất, học phí tận bốn mươi ngàn? Nó chỉ mới học mấy ngày, cùng lắm thì trừ học phí, tiền sách giáo khoa cũng phải còn mấy ngàn tệ, đừng tưởng rằng tui không biết.
Trả tiền đây nhanh lên, nó là con trai tui, tui muốn làm gì thì làm.
Để nó thôi học về làm ruộng với tui." Cha Tiết khốn nạn nói xong thì đập bàn cái rầm, tỏ vẻ mấy người không trả tiền thì lão làm loạn lên cho mà xem.
Tiết Diệc Sâm vẫn luôn yên lặng lắng nghe, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhếch mép nói: "Tôi nói chứ, có phải ông bị ngu không, tại sao phải sốt sắng như vậy? Tôi còn phải tham gia trận chung kết, nói không chừng có thể nhận thêm học bổng mấy trăm ngàn, ông gấp gáp đến đây vì sợ tôi tiêu hết tiền sao?"
Cha Tiết khốn nạn nghe vậy thì cứng họng, cả buổi không nói được một câu, mẹ kế của cậu lại lầu bầu: "Ai trông cậy mày lấy thêm tiền thưởng, mày tưởng thi đấu ngon ăn lắm à? Coi như biết mình biết ta đi, mày trả tiền của bà nội lại đây cho bọn tao, không đến lượt mày cầm số tiền đó đâu."
Câu này nghe chua ngoa quá chừng.
Nhìn đứa con của vợ cũ trông đàng hoàng và bảnh bao như vậy, cũng biết phấn đấu còn đứa con trai kia của mình quả thực không thể nào so sánh được, nhưng bà ta không muốn thừa nhận.
Hơn nữa bây giờ gia