Ấm nước vẫn đang được đun và vang lên tiếng ục ục, dường như sắp sôi đến nơi.
Tiết Diệc Sâm ngoảnh mặt đi và lơ đẹp Tô Hoan Trạch, cổ họng cậu ngứa ngáy đến mức khó chịu, cuối cùng cậu hạ quyết tâm rồi dùng giọng nói khản đặc lên tiếng: "Cậu xem làm sao thì làm."
Tô Hoan Trạch nhúc nhích, đứng dậy đến bên bàn rót cho Tiết Diệc Sâm một ly nước mới vừa đun sôi rồi đặt ngay tủ đầu giường.
Cậu ta đứng cạnh giường, đưa tay sờ trán của cậu lần nữa.
Cậu cảm thấy cổ họng râm ran khó chịu, cứ phải ho sù sụ.
Trong lúc chờ nước nguội đi bèn nằm xuống nghỉ ngơi.
Tô Hoan Trạch lấy điện thoại di động ra, nắn nót gõ từng chữ một.
Một lúc sau thì rời khỏi phòng ngủ, đi đâu mà mãi không thấy về.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy đầu óc mình dần trở nên nặng nề, uống mấy ngụm nước xong thì thấy buồn ngủ nên chui ra khỏi chăn của Tô Hoan Trạch mò về giường của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiết Diệc Sâm cũng chẳng biết Tô Hoan Trạch về từ lúc nào, trong lúc mơ mơ màng màng chỉ biết có người lấy tay mình ra khỏi chăn và dùng khăn lau rồi bôi gì đó lên, một lúc sau lại trét chất lỏng gì đó lên chân.
Khi cậu bừng tỉnh thì Tô Hoan Trạch đã không còn trong phòng ngủ, chỉ có thầy Ngô đang ngồi trên cái giường bên cạnh cầm thứ gì đó đùa nghịch.
"Ặc..." Tiết Diệc Sâm không khỏi ngạc nhiên khi thấy thầy Ngô, nhưng cổ họng khô rát nên không thể nói gì được.
"Ồ, trò cứ nằm đó đi, Tô Hoan Trạch đi lấy giấy xin phép cho trò rồi, tôi đến đây xem trò có bị sao không." Thầy Ngô đè cậu nằm lại giường, dùng tay đo nhiệt độ trên trán cậu rồi nói tiếp, "Tôi gọi giáo viên y tế lên đây rồi, trò chờ chút nữa nhé."
"Em...!bị cảm ạ?" Tiết Diệc Sâm thắc mắc, giọng nói dễ nghe lúc này chẳng khác gì thanh âm dùng cưa sắt rỉ kéo qua một miếng gỗ cả, nghe cực kỳ chói tai.
Thầy Ngô rót giúp cậu một ly nước và trả lời: "Chắc bị cảm rồi, dạo này trời chuyển lạnh nhanh quá, trò sống một mình thì phải biết tự chăm sóc bản thân đấy, nếu không phải có bạn cùng phòng ở đây thì người khác chẳng biết sống chết của trò, ở nhà thì càng phải chú ý hơn nữa."
Tiết Diệc Sâm không nhịn được chửi thầm trong bụng, nếu không phải nhờ cái tên bạn cùng phòng này thì cậu cũng đâu có bị cảm!
Thầy Ngô mở cái túi nilon trên tủ đầu gường lấy túi truyền nước biển ra, tán gẫu với Tiết Diệc Sâm: "Tô Hoan Trạch hay thật, mua gần đủ các loại thuốc trị cảm luôn.
Còn mua cả ống kim nữa...!tính chích vào mông hay sao?"
Tiết Diệc Sâm đưa mắt nhìn túi nilon bự chảng kia, câm nín một lúc rồi trợn trắng mắt: "May là tối hôm qua cậu ấy không để em uống, không thì hôm nay em đã bị sốc thuốc luôn rồi."
"Sáu giờ sáng trò ấy đã gọi cho tôi, tên nhóc này dậy sớm vậy cơ à? Không phải thường xuyên đến muộn hả? Đừng nói với tôi trò ấy không ngủ cả đêm đó nhé." Thầy Ngô nói xong còn lẩm bẩm phủ nhận: "Chắc không phải đâu, trò ấy không giống người biết chăm sóc người khác."
Tiết Diệc Sâm ngẩn người, cậu không trả lời nhưng lại nổi lòng hoài nghi.
Chẳng mấy chốc, giáo viên y tế đã đến và đo nhiệt độ cơ thể cho Tiết Diệc Sâm, sau khi kiểm tra triệu chứng thì xác định chỉ bị cảm mạo.
Giáo viên y tế nhìn sang đống thuốc trong túi, lấy một viên acetaminophen trong đó ra ném cho Tiết Diệc Sâm: "Mua mớ thuốc lắm tiền như vậy có ích gì chứ? Uống một viên này là ổn rồi, viên này tận một hai đồng lận đấy, chút bệnh vặt như cảm mạo mà làm quá lên như bệnh nan y vậy? Học sinh thời nay quý hóa quá nhỉ."
Tiết Diệc Sâm cười gượng gạo, đống này đâu phải cậu mua đâu...
Thầy Ngô quay sang cảm ơn giáo viên y tế rồi tiễn người ta ra khỏi phòng ngủ, vừa quay lại đã nói với Tiết Diệc Sâm: "Dù sao trò cũng nằm không, đọc thêm sách hoặc viết đơn xin đi."
"Đơn xin? Đơn xin gì vậy ạ?
"Tôi định để trò ứng cử vào hội học sinh, dựa vào độ nổi tiếng của trò ở cái trường này thì nhất định có thể gia nhập."
"Em không muốn tham gia đâu, vừa lãng phí thời gian vừa chán muốn chết, dã tràng xe cát."
"Vậy thì ứng cử một chức vụ thật nhàn rỗi ấy."
"Có chức vụ nào nhàn rỗi ạ?"
"Ứng cử vào chức hội trưởng hội sinh rồi chỉ đạo người khác làm việc là được, chỉ cần vào đó thì học bổng của trò sẽ tăng nhiều lắm."
Tiết Diệc Sâm cạn lời, cậu nhận ra thầy Ngô bụng dạ khó lường thật đấy! Cậu ậm ờ vài câu đối phó, thầy Ngô lấy hai quyển sách trong cặp xách của mình đưa đến cạnh Tiết Diệc Sâm: "Cuối tuần trước tôi đến nhà sách mua ít sách tham khảo, cảm thấy nó khá hay nên trò có rảnh thì xem qua, biết đâu lúc thi đấu lại cần đến."
"Cảm ơn thầy ạ, để em gửi lại tiền sách cho thầy."
Tất nhiên thầy Ngô dứt khoát không nhận, để sách đó rồi rời khỏi.
Cậu nhìn hai quyển sách nọ, đều là tài liệu lịch sử, cuốn nào cũng dày dặn và có thông tin chi tiết, chắc hẳn cuối tuần trước thầy Ngô đã cố tình đi mua.
Cậu vuốt ve bìa sách rồi thở dài, cậu luôn cho rằng bản thân mình đã đủ mạnh mẽ, thế nhưng vẫn luôn được những người bên cạnh chiếu cố.
Cậu uống thuốc, lúc đứng lên thì cảm thấy cả người nhức mỏi và suy nhược, chật vật mãi mới lết vào được toilet.
Xong thì ngồi trước bàn học của mình bật máy tính lên, mở ứng dụng mạng xã hội và mở trang phát sóng trực tiếp lên như một thói quen, thấy Tháng Hai Đen Tối đang livestream bèn bấm vào, vừa vào đã tặng mấy món quà rồi bắt đầu treo máy.
(Treo máy: để máy hoạt động đó còn mình đi làm chuyện khác.
Bạn nào hay chơi game tầm 5 năm trước đổ đi sẽ gặp từ này nhiều, nhưng giờ thì sẽ gặp từ afk nhiều hơn.)
Chưa được bao lâu đã thấy tin nhắn Tháng Hai Đen Tối gửi cho cậu trên phần mềm chat onl: Nối mic nối mic nối mic nào!
Bác Sĩ Tiết: Không nối được, tôi đang bị ốm nên phải nghỉ ngơi trong ký túc xá đây này.
Vừa nói vừa lật sách thầy Ngô đưa đọc trừng trang một, với trí nhớ đỉnh cao của cậu thì đọc mấy quyển khác này dường như cũng không khó nhằn lắm, cậu có thể nhanh chóng nhớ kỹ và liên kết với những kiến thức liên quan trong đoạn khác.
Tháng Hai Đen Tối: Buổi stream của tôi flop quá, ông chỉ cần mở cam thôi chứ không cần nói gì cũng được, giúp tôi tăng độ phổ biến với.
Bác Sĩ Tiết: Dạo gần đây ít người xem livestream lắm à?
Tháng Hai Đen Tối: Sau chuyện của Nguyệt Phong và Thỏ Hồng Phấn thì flop sấp mặt, mau giúp ông anh này coi.
Tiết Diệc Sâm không khỏi cảm thấy áy náy, lúc xảy ra chuyện Tháng Hai Đen Tối đã bôn ba khắp nơi giúp đỡ cậu rất nhiều, cậu không biết