Tiết Diệc Sâm đang xách theo bữa sáng đến lớp thì thấy có mấy cậu trai đi về phía cậu và chủ động bắt chuyện: "Cậu là Bác Sĩ Tiết đúng không?"
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, dù sao giấy cũng không gói được lửa, chuyện trong trường có một streamer rầm rộ trên mạng nhanh chóng lan truyền khắp nơi, một đồn mười, mười đồn trăm.
Có một vài học sinh chạy đến xem cậu livestream vì tò mò, có cả những nam sinh thấy Tiết Diệc Sâm chơi game rất hay nên cố ý tìm đến tận lớp để bàn luận về mấy trò chơi đó với cậu.
Cậu cũng là người thích tán gẫu nên nhờ game mà có thể kết bạn với vài người, thỉnh thoảng đụng mặt sẽ bắt chuyện thân thiết.
"Ừm, đúng vậy." Cậu đáp.
"Cuối tuần này cùng nhau chơi game nhé? Tụi tôi mời cậu đến quán cà phê Internet, bao ăn trưa luôn."
Tiết Diệc Sâm nở nụ cười rồi từ chối: "Sắp thi cuối kỳ rồi nên tôi phải ôn tập nữa, dạo gần đây cũng không có thời gian livestream luôn này."
"Cũng phải ha...!Cậu là học sinh chăm ngoan mà, cậu không ký hợp đồng livestream với nền tảng à?"
"Không ký, tôi vẫn còn đi học nên không có thời gian cố định, hơn nữa tôi đổi game suốt nên livestream cho vui thôi."
"Vậy bao giờ được nghỉ đông thì tổ đội chơi game với bọn tôi nhé, đến lúc đó phải liên lạc với cậu bằng cách nào?"
Tài khoản mạng xã hội của Tiết Diệc Sâm đã trở thành thứ mang tính chất công việc nên cậu cũng không giấu giếm mà nói thẳng với bọn họ.
Mấy cậu trai đứng lại tán gẫu với Tiết Diệc Sâm dăm ba câu về trò chơi một lúc rồi giải tán, lúc này cậu mới đi đến lớp, vừa bước vào thì thấy cả lớp đang xôn xao.
Cậu đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy một đám người đang đứng quanh cái vòng hoa trước bảng đen xì xào bàn tán.
Vòng hoa được kết thành từ hoa cúc trắng, ở giữa có đính kèm một tấm ảnh của Tiêu Ý Hàng, hai bên dán dải giấy trắng, một bên ghi: Vòng hoa đẹp nhất.
Bên còn lại: Viếng kẻ độc ác nhất.
Cậu nhìn vòng hoa và nhướng mày, không có gì khó hiểu khi cái vòng hoa này đắt như vậy, thoạt nhìn quả thật rất đẹp, toàn dùng hoa tươi chứ không có bông nào héo úa, đã vậy còn to đến mức chắn nửa cái bảng đen, phải nói là chất còn hơn nước cất.
Mặc dù Tô Hoan Trạch bảo cậu ta sẽ giải quyết chuyện này nhưng Tiết Diệc Sâm không thể nào nguôi giận nổi nên mới đặt một vòng hoa như vậy để chèn ép Tiêu Ý Hàng.
Khi cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh vòng hoa nọ thì Tiêu Ý Hàng cũng bước vào lớp, đám người đang vây xem đều im bặt và vô thức lùi lại đằng sau để xem phản ứng của Tiêu Ý Hàng.
Tiêu Ý Hàng nhìn thấy vòng hoa thì ngẩn người, sau đó nhìn sang chỗ Tiết Diệc Sâm.
Phản ứng này hoàn toàn chứng thực được suy đoán của Tiết Diệc Sâm, bởi vì Tiết đến từ tương lai từng dạy cho cậu kiến thức về tâm lý học, phản ứng của Tiêu Ý Hàng rất rõ ràng, trước đây cậu ta từng đắc tội người khác nên bây giờ bị người ta trả thù, tất nhiên sẽ nhìn sang người kia trước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không lên tiếng mà ngầm hiểu.
Tiêu Ý Hàng nở nụ cười, nhưng nét cười kia chắc chắn không phải đang vui vẻ gì mà là một nụ cười khinh khỉnh, rồi cậu ta nói một câu: "Cũng đẹp đó." Sau đó quay về chỗ ngồi.
Tiết Diệc Sâm cũng không đứng đó nữa mà xách bữa ăn sáng về chỗ của mình, vùi đầu ăn uống.
Tô Hoan Trạch vào lớp trễ, lúc bước vào nhìn thấy vòng hoa thì khựng lại rồi nhanh chóng cất bước về chỗ ngồi của mình, trên tay cầm theo một cái túi.
Cậu ta đưa nó cho Tiết Diệc Sâm và nói: "Đã sạc đầy."
Cậu khó hiểu nhận lấy, thấy bên trong có một cái hộp, vừa mở ra thì thấy bên trong có một máy sưởi cầm tay màu lam nhạt, là loại cắm sạc, kích thước không lớn nhưng được gia công cực kỳ tinh xảo nên cầm rất thoải mái.
"Cảm ơn nhé." Cậu không ra vẻ mà thẳng thắng nhận nó.
Thật ra chuyện như thế này, nếu cứ ngượng ngùng xoắn xít từ chối đối phường thì chỉ khiến người ta thất vọng, thà nhận rồi tìm cơ hội trả ơn là được.
Cậu cầm máy sưởi và đọc sách, Tô Hoan Trạch vừa ăn sáng vừa thấp giọng hỏi cậu: "Không phải bảo để tôi giải quyết à?"
"Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy bứt rứt khó chịu, tôi sẽ không để người khiến tôi cảm thấy không thoải mái dễ chịu đâu."
Tô Hoan Trạch thở dài, cảm thấy bất lực.
Cậu ta hỏi tiếp: "Thứ này đắt lắm không?"
"Tôi vẫn đủ khả năng mua nó."
"Ồ."
Thầy Ngô bước vào lớp, vừa thấy cái vòng hoa này thì lập tức sững sờ.
Hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được, ông nhìn vòng hoa rồi quay sang nhìn nét mặt Tiêu Ý Hàng, dò hỏi vài câu mới xác định được đây là một trò đùa dai bèn nổi giận ngay tức khắc.
Mặc dù bình thường Tiêu Ý Hàng không khiến người ta ưa nổi nhưng nói cho cùng thì cậu ta vẫn là học sinh của thầy Ngô, học sinh của mình bị người ta chơi khăm bằng cách này tất nhiên ông cũng không chịu được, ông đứng trên bục giảng, giận dữ gầm thét suốt cả tiết tự học buổi sáng nhưng vẫn không có ai đứng lên thừa nhận đã làm.
Theo như lời của thầy Ngô thì chuyện này có tính chất "cực kỳ ác liệt" "thiếu đạo đức" "còn nhỏ nhưng lòng dạ quá độc ác", cuối cùng lại chuyển đề tài và hỏi: "Tiêu Ý Hàng, có phải trò lại làm gì thiếu đạo đức nên chọc tức người ta rồi không đấy?"
Chờ lúc tiết tự học buổi sáng kết thúc, thầy Ngô bảo mấy học sinh mang vòng hoa đi, trước khi đi còn tự tay xé tấm ảnh của Tiêu Ý Hàng xuống.
Chờ khi ông rời khỏi, Tô Hoan Trạch hỏi Tiết Diệc Sâm với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không phải cậu không muốn gây thêm phiền phức cho thầy Ngô sao?"
"Cậu không thấy đồng chí Tiểu Ngô của chúng ta tức giận đến mức giậm chân thú vị lắm sao?"
"Không thấy."
"Chậc..."
Tô Hoan Trạch chỉ cảm thấy thầy Ngô lải nhải quá phiền phức.
Suốt giờ học, Tiết Diệc Sâm vẫn ôm chặt máy sưởi ấm cầm tay và thỉnh thoảng lại chép bài, nhưng cậu phát hiện ra, từ lúc mở chức năng đọc suy nghĩ của người khác này thì giờ học trở nên rất ồn ào.
Tô Hoan Trạch là một người rất ít nói, thế nhưng nội tâm cậu ta lại rất phong phú.
Lúc cậu đang nghe giảng thì nghe được suy nghĩ của Tô Hoan Trạch: "Lần trước đọc đến chương bao nhiêu rồi ấy nhỉ? Hình như là chương 200 đúng không...!à chương này đã đọc rồi, nhích thêm hai chương nữa? Ừm...!đúng chương này rồi."
Ngay sau đó cậu lại cảm thấy gì đó sai sai, bởi vì những suy nghĩ của Tô Hoan Trạch đề cập đến thứ quen quen kiểu gì: "Lần này Lâm Túc Kiệt không dùng chiêu thức mới à? Không phải lần trước đã nói là sẽ dùng chiêu thức mới để đối phó với Mạnh Thịnh ư?"
Hai cái tên này...!sao nghe quen thế nhờ? Nội dung truyện cũng giống tiểu thuyết cậu viết quá ha...
Cậu biết Tô Hoan Trạch vẫn luôn thích đọc tiểu thuyết trong giờ học, nhưng trước giờ chưa từng để ý cậu ta đọc tiểu thuyết gì, hôm nay nghe suy nghĩ của cậu ta mới chợt nhận ra...!con hàng này đọc tiểu thuyết cậu viết.
Có lẽ Tô Hoan Trạch cũng không biết tác giả của tiểu thuyết đó là cậu, bằng không chẳng biết tâm trạng của Tô Hoan Trạch sẽ như thế nào luôn.
Chuyện này cũng vi diệu thật sự, trong phòng phát sóng trực tiếp thì Tô Hoan Trạch là ông chủ giàu có của cậu, mà đến tiểu thuyết của cậu thì Tô Hoan Trạch còn là độc giả nữa? Bạn cùng phòng, bạn cùng bàn, ông chủ, độc giả, Tô Hoan Trạch đúng là mâm nào cũng có mặt mà.
Cậu nghe được một lúc lại cảm thấy nhàm chán nên chặn suy nghĩ của Tô Hoan Trạch, tiếp tục nghe giảng bài.
*
Trong giờ nghỉ trưa, Tô Hoan Trạch đi vào góc khuất của sân thể dục.
Chỗ này là góc mù của camera nên trở thành một nơi đất lành chim đậu,