Lúc ghi hình chương trình nọ, Tiết Diệc Sâm vẫn mặc đồng phục học sinh như mọi ngày, cậu còn giặt giũ nó trước hai hôm để đảm bảo hình tượng của mình chỉn chu nhất có thể.
Thầy Ngô định cắt tóc cho cậu vì ông cảm thấy tóc cậu quá dài và sẽ gây ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà trường.
Cậu nhìn vào gương, cảm thấy mái tóc của mình vẫn còn ổn chán, ngoại trừ việc có hơi bù xù thôi.
Mái tóc mềm mại xõa tung phối hợp với dáng vẻ lười biếng khiến cậu không khác gì một cậu công tử nhà giàu.
Nhưng cậu không định sửa sang lại mà dậy sớm dùng máy sấy tóc để tạo một kiểu tóc trông thật ngoan ngoãn, bôi ít thứ gì đó lên mặt rồi đi ra ngoài.
Gần đây cả thành phố đều chìm trong màn sương mờ khiến chuyến đi của cậu cũng bị ảnh hưởng, xe bị kẹt trên đường vì tầm nhìn quá hạn hẹp.
Nhác thấy đã sắp đến giờ, thầy phụ trách sốt ruột gọi cho đài truyền hình để xác nhận rằng họ vẫn chưa đến muộn, bấy giờ mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
Cậu cầm ba lô lên định lấy một quyển sách ra để đọc nhưng lại đụng phải cái khẩu trang chống sương mù chuyên nghiệp.
Cậu cầm nó trong tay, vừa nhìn đã biết cái này do Tô Hoan Trạch lén lút nhét vào nên không khỏi nhoẻn miệng cười tủm tỉm.
Đến địa điểm ghi hình, thầy phụ trách đi xin lỗi người ta còn thầy Ngô dẫn Tiết Diệc Sâm đến chỗ của cậu, nơi những thí sinh khác cũng đang chuẩn bị.
Có một cậu chàng ngồi lẩm bẩm trong góc, không biết đang học thuộc lòng thứ gì đó.
Cô gái ngồi bên cạnh cậu đang cầm máy tính bảng lướt lướt, chắc hẳn cũng đang xem đủ loại tài liệu linh tinh.
Cậu cảm thấy hơi chán nên để ý thức tiến vào hệ thống và đọc sách với tốc độ nhanh hơn người thường gấp ba lần.
Cách đó không xa, thầy Ngô khoanh tay trước ngực nhìn Tiết Diệc Sâm, cảm thán với thầy phụ trách: "Ầy, an ủi tên nhóc này suốt mấy hôm cũng vô dụng, thầy xem trò ấy căng thẳng đến mức ngây người luôn rồi kìa."
"Ngoại hình của bạn học Tiết không tồi nhỉ, có thể nâng cao hình tượng của trường chúng ta." Thầy phụ trách rất hài lòng với Tiết Diệc Sâm, một người xuất sắc cả về phẩm chất lẫn học thức, ngoại hình không tệ và cũng rất thông minh, vì cứ cười suốt khiến cậu trông rất dễ gần, trước giờ vẫn luôn khiến người khác cảm thấy tin tưởng.
"Tôi chỉ cảm thấy trò ấy phải cắt tóc rồi thôi."
"Như vậy cũng ổn rồi, nó sẽ khiến trường của chúng ta khác biệt so với những ngôi trường lắm quy củ khác."
"Phụ huynh không thích như vậy..."
"Phụ huynh cũng để ý đến mặt mũi thôi."
Hai người họ tán gẫu đôi ba câu, Tiết Diệc Sâm cũng tiến vào sân đấu.
Trận này chỉ có mười thí sinh dự thi, sân khấu hình tròn gồm mười cái bục.
Tiết Diệc Sâm đứng ở chính giữa nơi vị trí số một, đối diện với máy quay.
Vì cậu có vóc dáng cao lớn nên khi đứng ở cái bục này phải cao hơn hẳn so với những người khác, hoàn toàn khó có thể nhận ra cậu chỉ mới học lớp mười.
Nhất là do ngoại hình nổi bật nên người quay phim vẫn luôn ưu ái cho Tiết Diệc Sâm nhiều cảnh quay.
Không phải thể thức đào thải như vòng trước mà tích phải từng điểm một, trước hết phải trả lời các câu hỏi bắt buộc rồi mới đến phần đoạt câu hỏi, sau đó 5 thí sinh xếp sau cùng phải lựa chọn chủ đề và trả lời những câu hỏi trong chủ đề đã chọn ấy.
Thí sinh đứng cuối cùng và áp cuối sẽ bị loại.
Buổi ghi hình ngày mai cũng không khác hôm nay lắm, nhưng có bốn người phải trả lời câu hỏi phụ và người xếp thứ 7, 8 sẽ bị loại.
Ở tuần tiếp theo thì sẽ loại trừ người hạng năm và hạng sáu, tập cuối cùng là cuộc đối đầu của top ba, không phải loại trừ nữa và chỉ có một người không có giải.
Chương trình bắt đầu ghi hình, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu các thí sinh.
Tiết Diệc Sâm là thí sinh hạng một nên tất nhiên sẽ được giới thiệu đầu tiên, khi cậu nghe mình được giới thiệu với biệt danh hotboy trường XX thì đau hết cả đầu, đây chính là chiêu trò của chương trình đây mà! Nếu như cậu làm không tốt thì sẽ bị bôi đen mất!
Những cậu vẫn vờ như rất bình tĩnh chào hỏi trước ống kính.
Sau khi trả lời những câu hỏi bắt buộc, Tiết Diệc Sâm và thí sinh ở bục số 4 trả lời chính xác toàn bộ và hai người họ đồng hạng nhất, vị trí rất ổn định.
Thầy phụ trách và thầy Ngô ngồi dưới đài vẫn luôn hồi hộp, thấy vậy suýt chút nữa đã nhẩy cẫng lên vì vui mừng, hai người cùng nhau bàn luận: "Chút nữa còn hai mươi câu, chỉ cần Tiết Diệc Sâm có thể giành được 3 câu thì có thể vượt qua vòng này."
"Ừm, không tệ, khiến trường chúng ta nở mày nở mặt!" Thầy phụ trách cũng nói.
Nhưng khi đến phần tranh quyền trả lời câu hỏi, Tiết Diệc Sâm chỉ giành được và trả lời đúng một câu nên rơi xuống hạng năm khiến thầy Ngô sợ đến mức tái mét.
Cũng may khi cậu chọn chủ đề toàn cầu thì trả lời đúng hết ba câu nên có thể giữ vững vị trí ở hạng sáu.
Trên đường trở về, thầy Ngô vẫn chưa hết sợ hãi.
Dùng vẻ mặt hận sắt không thành thép hỏi Tiết Diệc Sâm: "Sao trò không giành quyền trả lời vậy, ban đầu xếp thứ nhất nhưng đến cuối chỉ xếp hạng sáu, chênh lệch quá lớn rồi!"
Tiết Diệc Sâm cười tủm tỉm bấm điện thoại, ra vẻ thâm sâu khó lường trả lời: "Vậy em mới có nhiều cảnh quay."
Thầy Ngô tức đến mức thiếu chút nữa đã tháo dây an toàn chui từ ghế lái phụ xuống ghế sau đập Tiết Diệc Sâm một trận, ông vẫn làm ầm lên: "Lần sau đừng có làm như vậy nữa đấy!"
"Được được được, không làm nữa vậy ạ."
Cậu trả lời xong thì mở phần mềm chat onl lên nhắn tin cho Tô Hoan Trạch: Chồng cậu chiến thắng trở về rồi, mau đến hôn một cái nào.
Mãi một lúc sau Tô Hoan Trạch mới rep lại: Chờ cậu quay lại dẫn cậu đi ăn đồ ngon.
Cậu thấy tin nhắn này thì cảm thấy gì đó không ổn, ai ngờ vừa về đến phòng ngủ đã thấy Tô Hoan Trạch ngồi bên trong nghịch máy tính thì mới biết đã xảy ra chuyện gì, cái tên này chạy về trường luôn rồi.
Tiết Diệc Sâm chống nạnh nhìn chằm chằm Tô Hoan Trạch, nhưng rồi đành phải nhượng bộ.
Cậu thở dài một hơi rồi hỏi cậu ta: "Chúng ta đi ăn gì đây?"
"Cậu muốn ăn gì không?"
"Ừm...!tôm hùm đất xào cay."
"Được, chúng ta đi thôi." Tô Hoan Trạch nói xong thì mặc áo khoác vào, sóng vai cùng cậu đi xuống lầu.
Tiết Diệc Sâm vừa đi vừa than thở: "Cậu bảo cậu đã về từ sớm thì tốt quá rồi, tôi đến dưới lầu gọi cậu xuống chứ đâu cần phải leo tận bảy tầng thế này có được không?"
"Tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho cậu thôi mà."
"Bất ngờ cái quái gì, nếu chúng ta ở tầng hai thì có khi tôi sẽ thấy ngạc nhiên và vui mừng, nhưng chúng ta ở tầng bảy đó, làm tôi chỉ muốn đập cậu một trận thôi.
Đã thế lỡ tôi ăn uống xong xuôi mới về phòng thì sao, không phải cậu tốn công chờ vô ích rồi sao?