Tiết Diệc Sâm thản nhiên nhìn Tiết đến từ tương lai giãy đành đạch, không ngờ cậu còn chưa kịp mở miệng an ủi thì bị bắn một phát vào ngực.
Cậu nhìn khẩu súng đột nhiên xuất hiện trong tay Tiết đến từ tương lai, còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã lăn ra ngất.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thứ lọt vào tầm mắt của cậu là bàn tay đang cầm súng kề sát bên người mình, rồi một tiếng "đùng", cậu lại mất ý thức.
Cậu cứ chết đi sống lại như vậy bốn năm lần gì đó thì Tiết đến từ tương lai mới chịu bỏ qua.
Cậu nằm trên mặt đất giả vờ chết, cũng chẳng buồn giãy giụa nữa mà nheo mắt quan sát Tiết đến từ tương lai cầm súng bắn lung tung, chợt nhận ra dáng vẻ bản thân mình xù lông lên như vậy cũng thú vị lắm.
Xuống tay với bản thân mình mà tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng cái cảm giác chết đi sống lại này thật sự cũng chẳng dễ chịu gì.
Cậu đã hạ quyết tâm rất lớn để đến với Tô Hoan Trạch, cậu hiểu rõ lí do anh ta phải đấu tranh nội tâm, bởi vì cậu còn trẻ nên không có điều gì đáng để e ngại, lúc phát hiện bản thân mình cũng có tình cảm với người ta thì tới luôn.
Nhưng Tiết đến từ tương lai thì khác, một người gần bảy mươi tuổi, suốt bảy mươi năm ròng nghĩ bản thân là trai thẳng lại bỗng nhiên nhận ra mình cong queo thì xem chừng còn thấy kinh hoàng hơn nhiều so với việc gần chết đến nơi ấy chứ.
Một lão già có thể thản nhiên nói chuyện bản thân mình chẳng sống được bao lâu nữa bây giờ lại hết giậm chân rồi biến ra súng máy bắn loạn xạ khắp nơi.
Ấy thế còn dứt khoát đâm đầu vào tường, không tài nào bình tĩnh được.
Nhưng Tiết đến từ tương lai không có ý định bảo cậu chia tay mà chỉ tự mình xả cơn giận.
Chỉ có bản thân mới hiểu rõ mình nhất, Tiết đến từ tương lai cũng biết anh ta không thể ngăn chuyện này lại được.
Tâm lý học có một hiệu ứng tâm lý nọ, khi tình cảm bị người khác ngăn cấm thì càng trở nên vững chắc hơn, nó còn được gọi với cái tên "Hiệu ứng Romeo và Juliet".
Người nào cũng có tâm lý kháng cự, càng bị cho là sai trái thì càng muốn chứng tỏ bản thân mình hơn.
Đôi khi cha mẹ gây áp lực với tình cảm của con cái mình thì chẳng những không có tác dụng mà còn khiến thứ tình cảm đó trở nên sâu đậm hơn.
Không phải cứ come out là yêu thật lòng, mà vì không được cả thế giới công nhận nên sinh ra tâm lý kháng cự và càng kiên trì với tình cảm của bản thân mình hơn, bởi vì chỉ họ mới biết tình yêu này gian nan đến nhường nào.
Cũng chính vì vậy mà tình cảm giữa những cặp đôi đồng tính khó có thể chịu đựng được thử thách hơn so với những cặp đôi khác giới.
Thay vì ép hai người chia tay thì cứ để bọn họ sống trong hoàn cảnh thiên thời địa lời nhân hòa, tất cả mọi người đều ủng hộ khiến tình yêu trải qua một cách suôn sẻ của họ dần bị mài mòn, khi ấy bọn họ sẽ gạt những cảm xúc mù quáng của mình sang một bên và nhận ra họ có thật sự phù hợp với nhau hay không.
Tiết đến từ tương lai xả cơn giận xong mới ngồi xổm xuống trước mặt Tiết Diệc Sâm, im lặng một lúc mới nói: "Rung động thật à?"
"Có lẽ vậy."
Tiết đến từ tương lai vỗ trán, lầm bầm mắng một câu rồi vươn tay nhấn vào đầu của cậu, trong căn phòng bỗng xuất hiện một bóng người hư ảo.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện bóng dáng đó là của Tô Hoan Trạch.
Có lẽ đây là cách gọi ra hình ảnh ấn tượng nhất về Tô Hoan Trạch trong đầu Tiết Diệc Sâm, cho nên đó là dáng vẻ Tô Hoan Trạch mặc áo khoác dài và đeo kính, đứng ở cửa thang máy mỉm cười với cậu.
Khi nhìn thấy hình ảnh này trái tim cậu bỗng lệch nhịp, cậu không biết có phải mình đã bắt đầu rung động từ giây phút này rồi hay không, chỉ biết ngơ ngác nhìn từng nét biểu cảm trên mặt Tô Hoan Trạch lúc đó.
Tiết đến từ tương lai đi quanh Tô Hoan Trạch như đang đánh giá, lông mày nhíu chặt lại.
Anh ta thở dài một hơi rồi biến mất khỏi căn phòng, ảo ảnh của Tô Hoan Trạch cũng biến mất ngay lúc đó.
Cậu vẫn nằm trên mặt đất quan sát sự thay đổi xung quanh, biết buổi gặp mặt hôm nay đã kết thúc rồi.
Cậu bật dậy từ trong giấc ngủ, phát hiện trán mình đầy mồ hôi lạnh.
Cậu lau mồ hôi xong thì đưa mắt nhìn điện thoại, bây giờ đang là 4 giờ 35 phút sáng.
Trên màn hình hiển thị thông báo tin nhắn: Tôi cũng nhớ cậu lắm.
Cậu biết đây là tin nhắn của ai.
Nhìn dòng chữ này, cậu vừa trợn tròn mắt vừa nở nụ cười, cảm giác này rất ư phức tạp.
Cậu chợt cảm thấy bản thân mình phải chết đi sống lại cả đêm khó chịu như vậy trong hệ thống cũng đáng lắm.
Bất tri bất giác, cậu đã thích người kia đến như vậy rồi sao?
Cậu cũng không biết sau này liệu Tô Hoan Trạch sẽ trở thành khôi giáp hay điểm yếu của mình.
*
Hôm trước ngày thi đấu, thầy Ngô gọi điện thoại bảo Tiết Diệc Sâm đừng quay lại trường vì sợ cậu bị cảm vì ngủ trong ký túc xá quá lạnh, sẽ có giáo viên đến tận nhà đón cậu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không muốn trở về cái phòng ngủ lạnh lẽo không có Tô Hoan Trạch ấy.
Thứ bảy đó cậu dậy rất sớm, sau khi gọi điện thoại cho thầy Ngô xong thì lấy đồ rồi xuống lầu đợi, chưa được bao lâu đã thấy một con xe quen thuộc.
Khi cậu lên xe, thầy Ngô vẫn đang cảm thán: "Thằng nhóc này xa xỉ quá rồi đó, dám thuê nhà ở đây luôn, tôi nghe vảo nơi này rất đắt đỏ."
"Tiền thuê nhà rất hợp lý, em thuê một căn gồm phòng ngủ và phòng khách rộng hơn 50 mét vuông chỉ có hai ngàn tệ một tháng thôi."
"Hai ngàn?!" Thầy Ngô ngạc nhiên hỏi lại, sau đó lẩm bẩm một câu, "Có không ít thầy cô trong trường thuê nhà ở đây, một căn với nội thất đơn giản gồm một phòng phải hai ngàn rưỡi một tháng, hai gian ít nhiều gì cũng ba ngàn hai đổ lên, chỉ cần trang trí sơ sài và đầy đủ tiện nghi thì giá cắt cổ luôn đấy."
Tiết Diệc Sâm có hơi bất ngờ, cái căn cậu thuê rất sang trọng, đầy đủ gia dụng và nội thất.
Cậu chợt nhớ đến Tô Hoan Trạch, cúi đầu nhắn tin cho cậu ta: "Chỗ ở của tôi là cậu tìm giúp, hay là?"
Có lẽ lúc này Tô Hoan Trạch vẫn chưa ngủ dậy nên không thể trả lời ngay được.
Cậu đến đài truyền hình và chỉnh lý xong xuôi thì Tô Hoan Trạch mới nhắn lại: Vương Túc tìm.
Bác Sĩ Tiết: Nói thật đi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng.
Một lúc sau, Tô Hoan Trạch ngoan ngoãn trả lời: Là nhà của tôi.
Cậu cảm thấy rầu rĩ, cậu chẳng biết gì về Tô Hoan Trạch cả, không biết tên này đã âm thầm giúp đỡ cậu bao nhiêu, còn làm gì mà cậu chưa biết nữa không.
Cậu không muốn tức giận với Tô Hoan Trạch, chỉ rep lại: Sau này không được giấu giếm tôi nữa đấy.
Thất Tội: Được,
Ngay khi gửi tin nhắn đi, có nhân viên công tác đến hỏi Tiết Diệc Sâm: "Cậu có thể biểu diễn một tiết mục không?"
"Có cả phần trình diễn