Ban đầu Tô Hoan Trạch còn định cân nhắc có nên tham gia tiệc tùng với bọn họ hay không, ai ngờ cuối cùng mấy hoạt động sau đó toàn do một mình Tô Hoan Trạch thu xếp.
Lúc rời khỏi trường quay, Tô Hoan Trạch đã gọi một cái xe bus đến.
Trên thân xe còn in dòng chữ khách sạn XXX, vừa nhìn là biết xe chuyện dụng của khách sạn rồi.
Chiếc xe đủ chỗ để chở hết 40 con người rời đi.
"Tôi còn tưởng anh bạn con nhà giàu này sẽ gọi một hàng xe BMW đến đón chúng ta đấy chứ!" Tháng Hai Đen Tối ngồi trong xe, nói đùa với Tiết Diệc Sâm.
Tiết Diệc Sâm bênh vực người của mình, nghe Tháng Hai Đen Tối nói vậy thì đáp lại: "Ông tưởng đang đón dâu ngày kết hôn đấy à, còn đòi một hàng xe BMW nữa cơ.
Bệnh Nhân nhà tôi đâu phải công ty tổ chức tiệc cưới."
Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh cậu, nghe cậu bảo "nhà tôi" thì vui như mở cờ trong bụng.
Tháng Hai Đen Tối nghe vậy cũng phì cười, nói khẽ với Tiết Diệc Sâm: "Cậu bạn học này của ông lắm tiền thật đấy..."
Bây giờ bọn họ đang rời khỏi đài truyền hình, di chuyển đến một quán bar.
Còn chưa đến nơi đã dứt khoát bao nguyên quán người ta, nói cứ treo biển đóng cửa trước.
Bọn họ có thể quẩy trong đó xuyên đêm, tất cả chi phí đều do Tô Hoan Trạch bỏ ra.
"Đúng là tên ngốc lắm tiền." Tiết Diệc Sâm cũng cho là như vậy, trước đây Tô Hoan Trạch cũng từng nhận xét bản thân mình với cậu thế mà.
Đến quán bar, cả đám bắt đầu ồn ào.
Tiết Diệc Sâm là nhân vật chính nên bị đám người này giày vò đến mức kiệt sức, hết bắt cậu hát cho mọi người nghe lại bảo cậu nhảy.
"Nhảy bài Little apple ấy!"
Tiết Diệc Sâm từ chối: "Tôi điềm tĩnh thế này, nghĩ sao mà nhảy điệu quảng trường được!"
"Vậy nhảy Gokuraku Jodo đi!"
Tiết Diệc Sâm tiếp tục cự tuyệt: "Trông ngổ ngáo lắm bỏ qua đi, anh Tiết đây là một người đàn ông máu lửa đấy nhá!"
"Vậy b ắn rap đi."
Tiết Diệc Sâm bó tay, đành phải đồng ý lên làm DJ tạm thời.
Tháng Hai Đen Tối đề nghị livestream buổi gặp mặt offline của bọn họ nên bảo Tiết Diệc Sâm mau thay đồng phục học sinh ra vì sợ gây ảnh hưởng đến thanh danh của nhà trường.
Cậu mượn một cái áo sơ mi trắng của bartender trong quán bar mặc vào, cũng vừa vặn đó nhưng mà hơi mỏng nên hạt đậu trên ngực lấp ló trông vô cùng lẳng lơ.
May là ánh đèn quán bar mờ ảo, không thể thấy quá rõ ràng nên cậu cũng không để bụng.
Hầu hết mọi người đều đang độ trẻ trung, chỉ có dân văn phòng lớn hơn nhưng cũng chỉ tầm 25, 26 tuổi.
Còn nhỏ hơn thì có học sinh cấp ba, ai nấy đều quẩy rất nhiệt tình, chỉ mới gặp nhau lần đầu mà hòa chung với nhau.
Tô Hoan Trạch ngồi sát trong góc hết sức có thể, chỉ dõi mắt nhìn Tiết Diệc Sâm đang hùa theo đám người này quay qua quay lại như chong chóng.
Tháng Hai Đen Tối là một người ham uống rượu, biết toàn bộ chỗ rượu ở đây đều miễn phí, trái cây muốn ăn bao nhiêu cũng được và đồ nhắm muốn gọi gì thì gọi nên thưởng thức thêm vài loại rượu, còn livestream reaction về hương vị của chúng.
Chẳng mấy chốc Tháng Hai Đen Tối đã hơi chếnh choáng, vừa cầm micro livestream vừa ngồi lê đôi mách với những người xung quanh: "Chắc mọi người đều biết tôi là người miền Nam nhỉ, nhưng tôi học đại học gần đây."
"Biết!" Có người nào đó đáp lại.
"Lúc tôi mới quen Bác Sĩ, cậu ấy đã rất sốc khi nghe người phương Nam bọn tôi tắm rửa mà không kì cọ nên lập tức tặng cho tôi một món quà.
Đây cũng là món quà đầu tiên cậu ta tặng tôi, khi nhận được tôi đã vô cùng kích động.
Vừa mở ra đã thấy một vật thể lạ, tôi hỏi cậu ta đây là cái gì thì cậu ta bảo đây là khăn tắm.
Tôi hỏi tặng tôi cái này làm gì thì cậu ta bảo để chà xát.
Bọn tôi chat bằng văn bản mà, lúc đó tôi nghĩ cái từ này sao mà lạ quá.
Tôi không biết nó có ý gì nhưng cũng không dám hỏi vì sợ bị cậu ta đánh giá."
Có mấy người hiểu ra nên cũng cười rộ lên, Tháng Hai Đen Tối nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: "Thế nên tôi lên mạng tra thử cái từ chà xát này là gì, tra ra mới biết nó có nghĩ là kì cọ! Đọc là ʨa̤ː˨˩ saːt˧˥! Là từ địa phương đấy.
Tôi dùng nó xong thì không khác gì phát hiện ra thế giới mới cả."
(Chỗ này chém vì tác giả dùng từ địa phương bên Trung.)
Tiết Diệc Sâm đứng ở quầy bar bày trái cây lên đ ĩa với mấy cô gái, nghe Tháng Hai Đen Tối nói vậy thì cho anh ta một cái hôn gió khiến Tháng Hai Đen Tối tức đến mức gào lên chửi rồi chĩa camera về phía Tiết Diệc Sâm, livestream dáng vẻ hiện tại của cậu.
Trong phòng phát sóng trực tiếp có người spam muốn đến tham gia, Tháng Hai Đen Tối báo địa chỉ để mọi người nhanh chân đến đây, chỉ cần nói fan của Tiết Diệc Sâm thì có thể vào.
Bấy giờ mới cho Tô Hoan Trạch lên hình và nói: "Hôm nay cậu bạn Bác Sĩ con nhà giàu của Tiết Diệc Sâm mời khách, một mình cậu ấy đài thọ toàn bộ chi phí đấy! Ngầu không nào, có phong thái tổng tài bá đạo quá nhỉ?"
Vì quay bằng điện thoại di động nên khung cảnh tối tăm, Tháng Hai Đen Tối ngồi hơi xa Tô Hoan Trạch nên hình ảnh quay được vô cùng mờ ảo, chỉ có thể thấy rõ đường nét.
Nhưng chỉ với khí chất và thân hình này thôi cũng đủ để người khác có thể hình dung ra được.
Tháng Hai Đen Tối ầm ĩ đòi Tiết Diệc Sâm phải nhảy nhót, ngay lúc đầu cậu đã được yêu cầu như vậy nhưng vẫn luôn tránh né thành công.
Lúc này có người đứng ra dẫn đầu nên Tiết Diệc Sâm biết mình không thể trốn được nữa, nhưng cậu vẫn một mực khước từ.
"Vậy đi, tôi không biết nhảy, hơn nữa dáng người tôi mà nhảy nhót trông lạ lắm nên tôi sẽ biểu diễn pha chế cho mọi người xem nhé." Tiết Diệc Sâm nói xong thì mượn một ít dụng cụ từ chỗ nhân viên pha chế và biểu diễn ngay trước mắt mọi người.
Vốn dĩ Tiết đến từ tương lai cũng từng làm bartender.
Nhờ vào thao tác nhanh nhẹn, điển trai và nói năng lưu loát mà anh ta lập nghiệp bằng cái nghề này, tất nhiên năng lực không tồi chút nào.
Mấy lần lên lớp trước, Tiết đến từ tương lai đã dạy nó cho Tiết Diệc Sâm để nếu chẳng may sau này cậu không làm nên trò trống gì, không có tiền ăn cơm thì còn có thể làm việc ở quán bar, coi như kiếm sẵn đường lui giúp cậu.
Kỹ thuật pha chế rượu của Tiết Diệc Sâm lúc này cũng chỉ ở mức tàm tạm.
Ngoài việc lắc bình, xoay chai với biên độ một vòng rưỡi để rót rượu