Chuyện này đúng thật là quá lúng túng đi mất.
Lần đầu tiên đến ra mắt cha mẹ người yêu lại vô tình gặp phải mẹ ruột của mình, nếu không phải có Tiết đến từ tương lai cưỡng chế nhập vào xác cậu thì nói không chừng hai mẹ con họ ngồi đối mặt nhưng lại chẳng nhận ra nhau.
Hoặc nếu Tiết Diệc Sâm từng xem ảnh của mẹ ruột mình nên có thể nhận ra, nhưng rồi cậu sẽ bày ra dáng vẻ thất thố đến nhường nào.
Trong số những người ngồi đây, e rằng chỉ có Tiết đến từ tương lai và nhóc Que Kem ngây thơ vẫn đang bình tĩnh thôi.
Chu Thanh Lan nhìn Tiết Diệc Sâm, siết chặt ly nước trong tay lại rồi đặt xuống bàn và nở một nụ cười gượng gạo: "Ồ, đã lớn vậy rồi sao?"
"Ừm, trưởng thành khỏe mạnh lắm, còn là người kế thừa chủ nghĩa xã hội nữa đấy." Tiết Diệc Sâm cười đáp, còn có tâm trạng tự đâm chọc bản thân mình.
"À..." Chu Thanh Lan không nói gì nữa, chỉ đáp lại như vậy.
Mẹ Tô tỏ vẻ ngạc nhiên, dùng một tay che miệng, sững sờ một lúc lâu mới hỏi: "Hai người là mẹ con à...?"
"Cậu ấy là con trai của tôi và chồng cũ." Chu Thanh Lan đáp, dường như bà ta đã điều chỉnh cảm xúc xong rồi nên lúc nói chuyện vô cùng bình tĩnh, không lộ chút gợn sóng.
Không có chút gì là kinh ngạc và vui mừng khi nhìn thấy con trai của mình, mà cũng chẳng hề bối rối.
Bà ta chạy trốn khỏi làng từ lâu lắm rồi nên vẫn có thể ứng phó được với mấy tình huống như vậy.
"Ra là vậy..." Mẹ Tô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai mẹ con này cứ là lạ nhưng vì bà không rõ tình hình cụ thể và chi tiết trong đó nên cũng không lắm lời.
"Vẫn đang đi học à?" Chu Thanh Lan hỏi Tiết Diệc Sâm.
"Ừm, tôi là bạn cùng lớp của cậu ta." Tiết Diệc Sâm vò một miếng giấy và chỉ vào Tô Hoan Trạch.
"Cũng ổn nhỉ."
"Nhờ phúc của bà cả."
Chu Thanh Lan thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bà ta gật đầu, cầm ly nước lên uống và không nói gì nữa.
Lúc này Tô Hoan Trạch duỗi tay ra cầm lấy tay Tiết Diệc Sâm và nắm thật chặt, cậu ta nhìn chằm chằm Chu Thanh Lan một lúc để đánh giá bà ta rồi sau đó lên tiếng bằng chất giọng trầm thấp: "Tôi đưa cậu về phòng của mình nhé, đã sắp xếp cả rồi."
"Được." Tiết Diệc Sâm đáp lại, sau đó rời đi cùng Tô Hoan Trạch.
Anh ta cũng có chừng mực, không thể gây rắc rối ngay lần đầu tiên đến nhà họ Tô khiến bản thân mình lúc còn trẻ thêm phiền phức được.
Cho nên ngày hôm nay anh ta vẫn luôn rất trầm ổn, dù sao anh ta cũng đâu phải một khẩu súng máy gặp ai cũng muốn nã đạn.
Lúc rời khỏi đó, anh ta nghe thấy thanh âm của Tiết Diệc Sâm vang lên trong đầu: "May là có anh ở đây, nếu là tôi..."
Anh ta cười cười, không đáp lại.
Thân thể đột nhiên loạng choạng, suýt chút nữa đã té ngã.
Tô Hoan Trạch vội vã đỡ cậu, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần thì nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Hoan Trạch, cậu ta hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao..." Tiết Diệc Sâm trả lời.
Lúc còn đang ở trên xe, Tiết đến từ tương lai đập tiền mở plug-in và dùng ý thức chiếm lấy cơ thể của cậu vì muốn nhìn xem Tô Hoan Trạch là người như thế nào, ai ngờ lại trùng hợp ngay cái ngày hai người đến nhà họ Tô.
Tiết Diệc Sâm ở trong hệ thống và không thể trở lại cơ thể của mình, chỉ có thể thấy những hình ảnh trong mắt Tiết đến từ tương lai.
Cậu không ngừng dặn dò Tiết đến từ tương lai phải nghiêm chỉnh một chút, vừa rít gào vừa bất lực.
Sau này phải làm sao đây? Bây giờ cậu đâu biết xem đồ cổ, đã vậy cũng chẳng biết chơi cờ!
Mãi đến khi đụng phải Chu Thanh Lan, Tiết Diệc Sâm không khỏi cảm thán, may là Tiết đến từ tương lai đã thay thế cậu.
Lúc này Tiết đến từ tương lai cảm thấy buồn chán nên để cậu trở lại thân thể của mình.
"Không sao đâu, chắc tại thiếu máu ấy mà." Cậu đáp lại, đang định đứng thẳng người dậy đã bị Tô Hoan Trạch ôm chặt vào lòng, cậu ta dùng một tay nhấn đầu cậu, nhẹ nhàng an ủi, "Không sao, sau này tôi sẽ ở bên cạnh cậu, tôi là người nhà của cậu mà."
Cậu ta...!đang an ủi cậu đấy à?
Tiết Diệc Sâm cười khổ, dựa vào vai Tô Hoan Trạch buông thả một lúc, còn có tâm trạng đùa giỡn với Tô Hoan Trạch: "Tôi với mẹ mình giống nhau lắm nhỉ?"
"Bà ta xứng làm mẹ chỗ nào chứ?!" Chỉ cần nhớ lại chuyện mà Chu Thanh Lan đã làm, Tô Hoan Trạch đã tức đến mức bùng nổ!
Tô Hoan Trạch biết mấy năm nay Tiết Diệc Sâm đã phải cơ cực như thế nào, cũng biết lòng dạ Tiết Diệc Sâm yếu mềm như thế nào nên cậu ta cảm thấy xót xa thay cậu.
Hôm nay cậu ta mới được biết Chu Thanh Lan là mẹ ruột của Tiết Diệc Sâm, lửa giận bốc lên trong nháy mắt.
Chu Thanh Lan sống tốt đến vậy, tại sao bao nhiêu năm ròng rồi vẫn chưa từng nhớ đến cậu con trai ruột thịt của mình!
Tiết Diệc Sâm trưởng thành vất vả như vậy, người mẹ ruột ấy vậy mà chẳng biết cậu còn sống hay đã chết, có còn đang đi học hay không, vô tình đến mức nào cơ chứ? Suốt ngần ấy năm, chẳng lẽ bà ta chưa từng nhớ rằng mình vẫn còn một đứa con sao?
Nhìn cái cách thờ ơ của bà ta lúc nãy, không vui, không phấn khích mà chỉ trầm ngâm như vậy, hiển nhiên không muốn nhìn thấy con trai của mình chút nào.
Cậu ta sợ Tiết Diệc Sâm sẽ cảm thấy khó chịu nên dứt khoát dẫn cậu đi luôn.
Người mà cậu ta nâng niu từng chút một, sao có thể ở lại đó để người ta khinh rẻ?
Bọn họ đến phòng Tô Hoan Trạch, Que Kem cũng theo hai người bước vào.
Sau khi vào trong thì quen đường quen nẻo trở về cái ổ của mình, cuộn tròn người li3m láp mớ lông mới mọc của mình.
Tiết Diệc Sâm nhìn quanh quất, bèn hỏi: "Phòng của cậu có mật khẩu, trước giờ Que Kem vẫn luôn ở trong phòng của cậu à?"
"Ừm."
"Có người giúp việc đến đây dọn dẹp không?
"Chỉ có một người giúp việc đã dùng được mười mấy năm mới có thể mở cửa phòng của tôi, hơn nữa mọi khi bà ấy chỉ vào dọn dẹp lúc tôi đã đi học." Tô Hoan Trạch cũng biết Tiết Diệc Sâm hỏi chuyện này vì chuyện Que Kem bị ngược đãi nên giải thích thật cặn kẽ, "Bình thường Que Kem toàn ở một mình trong phòng tôi, người khác không vào được nên Vương Túc sẽ tới đây đón nó giúp tôi, ngoài ra chỉ có người giúp việc kia nữa.
Nếu có ai đó ngược đãi Que Kem thì có lẽ là còn những người nào đó có thể tiến vào phòng tôi."
"Tôi có để ý thấy Que Kem khá thân thiện với anh trai cậu, bọn mèo hay ghi thù lắm nên không có chuyện thân thiết với người ngược đãi mình đâu.
Hơn nữa anh trai