Phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ, cứ phải gọi là sôi sùng sục.
“Đừng, đừng, đừng,…” Bản thân Tiết Diệc Sâm cũng không thể đếm được rốt cuộc mình đã nói bao nhiêu từ đừng nữa, lúc này tên lửa mới ngừng lại, cậu cũng không dám nhìn tổng cộng có bao nhiêu liên kích.
Lúc cậu phát sóng trực tiếp thường sẽ mở máy tính, thỉnh thoảng kết nối với máy tính bảng và để điện thoại di động hỗ trợ ở một bên.
Do hôm nay lười biếng nên cậu mới sử dụng tab ảo, dựa theo độ trễ của live stream thì lời nói của cậu phải delay khoảng chừng 10 giây fans mới có thể nghe được, thế nên ngăn cản bị chậm mất.
Sau khi xác định tên lửa đã ngưng lại, cậu mới hoảng hốt thở phào, cậu chẳng vui vẻ chút nào mà ngược lại còn cảm thấy hơi hoang mang. Vi diệu hơn là trong nháy mắt đó cậu lại đỏ bừng mặt, đúng là chuyện ngàn năm khó gặp.
Nếu là em gái nào đó tặng quà cho cậu, nói không chừng cậu có thể suy xét lại. Nhưng mà, người ta là một ông lớn… là đàn ông… cậu thật sự không phải là gay mà…
“Ai da má tôi ơi, đừng xấu hổ nữa coi!” Tiết Diệc Sâm bị dọa sợ thật rồi, còn xổ cả ngôn ngữ địa phương.
Cậu hoàn toàn không chú ý đến số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của mình đã tăng vọt, hỏi với giọng điệu dè chừng: “Không phải chứ Thất gia, anh là… thật à? Nhưng mà tôi đâu phải đâu Thất gia, tôi thẳng mà, đã thế tôi còn là trẻ vị thành niên đấy! Vô cùng cảm ơn, lòng tốt của chú tôi nhận, nhưng mà… tôi không hẹn hò với chú được đâu.”
Bởi vì lúc này bình luận trên màn đạn đã phủ kín toàn bộ màn hình nên cậu chỉ có thể nghiêm túc nhìn thật kỹ, tìm kiếm hồi âm của Thất gia, nhưng kết quả vẫn là sự yên lặng như trước.
Cậu nhanh chóng gõ chữ trong điện thoại dò hỏi Tháng Hai Đen Tối: Thất gia là gay à?
Tháng Hai Đen Tối: Không biết nữa, tôi chỉ biết trong game có nhiều em gái thích Thất Gia lắm. Nhưng mà anh ta chưa từng có vợ, sau đó trong game cũng có vài lời đồn đại, không ngờ nó lại là thật.
Bác Sĩ Tiết: Chuyện này khiến tôi hoảng loạn quá… Vì sao không phải là một phú bà thích tôi chứ?
Tháng Hai Đen Tối: Quả nhiên là phú ông nhỉ, liên kích 108 tên lửa.
Cậu nhìn lại một lần nữa, thấy cuối cùng Thất Tội cũng chịu rep lại: Không sao hết, tôi cũng không vội.
Sau khi Thất Tội nói xong câu đó thì phóng khoáng thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp, để lại Tiết Diệc Sâm bày ra vẻ mặt bàng hoàng với màn hình, không rõ là miếng bánh trên trời rơi xuống hay là bản thân mình đã chọc phải phiền toái nữa.
Cậu liếc mắt nhìn số người xem live stream, bởi vì liên kích 108 tên lửa này mà số lượng khán giả xem trực tiếp đã vọt lên sáu mươi bảy ngàn, phải biết rằng đây là buổi chiều chứ không phải là buổi tối, con số này không hề nhỏ chút nào.
Lúc cậu live stream vào buổi tối thì đỉnh cao nhất là lần nối mic với Thỏ Hồng Phấn, có tận một trăm bảy mươi ngàn người, đó chắc chắn là thời kỳ hoàng kim của bọn họ.
Sau khi Thất Tội rời đi, màn đạn vẫn cực kỳ náo nhiệt:
Khuynh Tâm Khuynh Tình Vì Mọi Thứ: Bác Sĩ mở cam một lần sai cả đời.
Quên Đông, Quên Tây Không Quên Người: Xin video ghi lại đoạn Bác Sĩ Tiết mở cam với!
Có Một Số Phận Gọi Là Bất Lực: Tôi có ảnh chụp màn hình! Nhưng chỉ có tay thôi.
Đau Tận Tim Gan: Nghe nói là xuất hiện trai đẹp trăm năm hiếm thấy, được phú ông yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nên tới đây để hóng hớt.
Hồi Ức Về Những Mảnh Vụn Một Thời: Tôi bỏ lỡ cảnh tượng Thất Tội tỏ tình rồi sao?
Hát Nửa Bài: Nghe nói là hiện trường nam nam tỏ tình hả? Hơn nữa còn vung tiền như rác? Ai có thể tóm tắt lại giúp tôi không?
Cậu im lặng hồi lâu, sau đó mới khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Nếu mọi người đều đến đây cả rồi thì tôi sẽ hát tặng mọi người một bài nhé, mọi người muốn nghe bài gì?”
Hát Nửa Bài: Không muốn nghe hát, xin hãy mở cam!
Tao Chấp Cả Lò Nhà Mày: Mở cam!
Miếng Bánh Mì: Thế rồi ông có chấp nhận phú ông không vậy?
Tiết Diệc Sâm không tài nào hiểu nổi. Cậu mở cam cho vui thôi, chưa lộ mặt đã nhốn nháo như vậy, cuối cùng cậu cũng hiểu ra độ nổi tiếng của Thỏ Hồng Phấn tích lũy kiểu gì, cứ thể hiện ưu điểm của bản thân, sau đó là tỏ ra thần bí. Quả đúng là rất hấp dẫn người khác.
Nhưng mà cậu cũng không định mở cam nữa mà tiếp tục live stream gacha, sau đó hát liền tù tì năm sáu bài hát.
Giọng hát của cậu rất êm tai, có thể đạt đến mức độ chuyên nghiệp, kiểm soát hơi thở rất tốt và giọng hát cũng rất hay, cứ như thế cậu đã tích lũy thêm không ít fan mới.
Ngay sau đó, cậu cưỡng ép quay lại chủ đề chính: “Đại Thiên Cẩu cầm Châm Nữ Ngự Hồn, không có Châm Nữ thì cầm Địa Tạng, không có cái nào có thể đánh Tiểu Cẩu thì phải làm cho có, nếu không cầm theo Đới Nhật Nữ cũng được, nếu là Kỳ Ba Lưu thì có thể dùng ngự hồn Thiên Cẩu đem theo khống chế, nhưng xác suất quá thấp, còn không bằng dùng Tuyết Nữ với Hỏa Phượng Hoàng đâu.” (Không chơi game này nên chém bừa)
*
Chớp mắt đã đến khai giảng, Thất gia cũng không có động tĩnh gì, thậm chí còn không hề đến phòng phát sóng trực tiếp của Tiết Diệc Sâm nữa, nhờ vậy mà cậu có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày trước khi khai giảng, cậu quyết định đến trung tâm thương mại.
Trường cấp ba của cậu là trường nội trú, chỉ được nghỉ mỗi cuối tuần, khi đó học sinh mới có thể rời khỏi trường học, còn những thời gian khác thì đều phải ở lại trong trường. Kí túc xá ở trường yêu cầu tự thu xếp đồ đạc, cậu chỉ có thể tự mình chuẩn bị, dù sao cậu cũng không giống như những học sinh khác có phụ huynh giúp đỡ.
Tiền từ phát sóng trực tiếp và viết tiểu thuyết còn chưa đến tay, cậu nhìn thoáng qua tài khoản của mình, bên trong chỉ còn lại ba ngàn tệ, đây đã là toàn bộ tài sản của cậu.
Sau khi tựu tường, dù là học sinh có học bổng nhưng cậu cũng cần phải nộp rất nhiều chi phí rải rác, cộng với việc mua sắm nhu yếu phẩm hằng ngày và phí sinh hoạt trong thời gian tới cũng sẽ tốn hơn mười ngàn tệ. Chết hơn nữa là sắp đến hạn nộp tiền thuê nhà, tiền thuê nhà chỗ này toàn là trả theo năm, số tiền trong tay cậu không đủ.
Lúc trước cậu còn nghĩ, nếu không thì trả lại cho Thất Tội ít tiền, nhưng mà giờ xem ra chỉ đành phải giữ hết tiền quà lại vậy, có thể dùng số tiền đó chi trả tiền thuê nhà.
Cậu lấy quần áo ra khỏi tủ, áo chỉ có 60 tệ mua trên Taobao, mặc cũng khá thoải mái.
Quần được mua ở chợ đêm, bởi vì vóc dáng của cậu có hơi đặc biệt nên rất ít khi mua trên mạng. Cậu là người có eo thon chân dài, quần vừa eo thì lại quá ngắn, quần đủ dài thì vòng eo phải nhét được thêm ba bốn nắm tay. Cái quần này hiếm khi lại vừa, nhưng mà sau khi cậu mua về thì vẫn phải gửi lại tiệm sửa quần áo sửa lại thắt lưng mới có thể mặc
được.
Điều khiến cậu tự hào nhất là dù khoác một bộ quần áo rẻ tiền trên người cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài của mình.
Đương nhiên nếu như cậu có tiền thì cũng sẽ không để bản thân chịu ủy khuất như vậy.
Cậu khoác ba lô một bên vai, mang đôi giày vải thong thả đi ra trung tâm thương mại.
Cậu ở ngoại ô, phải đi thêm một đoạn đường nữa thì mới đến trung tâm thương mại, chỗ đó khá náo nhiệt, nhưng những nơi khác thì vô cùng hẻo lánh. Ven đường chỉ thưa thớt vài người, cho nên có một cụ ông một mực đi thẳng đến chỗ cậu khiến cậu cảm thấy hơi bất ngờ, cậu cố ý nhường đường nhưng vẫn bị ông ta nhào tới va phải.
Đừng nhìn thân thể của ông cụ gầy yếu, thế mà sức lực lại rất lớn, va vào khiến cậu đau đớn thốt lên.
Sau đó cậu nhìn thấy ông ta thuận thế nằm vật xuống, ôm chầm lấy cánh tay không cho cậu rời đi: “Thằng nhóc này không biết nhìn đường hả, sức khỏe tôi không tốt, không thể chịu nổi cú va đập của cậu đâu!”
Cậu chợt hiểu ra ngay lập tức, cậu đụng phải bọn ăn vạ rồi.
Từ trước đến nay cậu đã học được cách bo bo giữ mình rồi, bình thường sẽ không chủ động đi gây chuyện, nhưng nếu thật sự gặp phải vấn đề thì cậu cũng đếch sợ, cậu còn muốn gậy ông đập lưng ông nữa kìa.
Cậu không mở miệng ngay mà quay người lại đứng bên cạnh ông già kia, đứng trên cao nhìn xuống, thử lay cổ tay bị ông ta nắm nhưng dứt không ra.
Ông già còn nhấn mạnh: “Chắc là gãy xương rồi, cậu đưa tôi đến bệnh viện đi, tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay bây giờ.” Vừa dứt lời đã đưa tay mò mẫm, phỏng chừng đang định móc điện thoại ra.
“Lão này…” Tiết Diệc Sâm lên tiếng, hơi cúi thấp người xuống, khẽ nói: “Lão chọn chỗ này cũng không tệ lắm, quanh đây không có camera, nhưng mà cũng hợp lý lắm, tôi có thể đập gãy xương lão sau đó vứt sang cống thoát nước cạnh đây nhỉ, để lão tự sinh tự diệt trong đó. Chỗ này ít người qua lại, có người cứu lão không cũng chưa biết chừng, cho dù có người cứu được lão thì bắt được tôi cũng không làm được gì hết, tôi là trẻ vị thành niên mà, cùng lắm là phê bình giáo dục vài câu.”
Rõ ràng đây chỉ là mấy câu dọa người, nhưng cũng có thể gạt được lão già ăn vạ vô học này.
Tay ông ta run lên, lập tức gầm gừ: “Mày dám?!”
“Sao lại không dám chứ, cho dù quăng lão già như ông xuống giếng cho chết đuối cũng coi như là vì dân trừ hại, tránh cho lão lại đi gây họa cho người vô tội khác. Lão này, đúng là ông già thối, có vài người không đáng sống, thà chết còn hơn!”
“Mày… mày đúng là cái thứ súc vật!”
“Như nhau như nhau, lão cũng chả có tư cách nói tôi đâu.” Tiết Diệc Sâm dứt lời, mạnh mẽ rút tay mình về, sau đó hỏi, “Lão muốn tự mình đứng lên hay để tôi quăng xuống giếng, lão cũng có thể cân nhắc xem có thể đánh thắng được tôi không.”
Mặt mũi ông ta xám xịt, tự mình bò dậy rời đi, lúc rời khỏi cũng đi một cách hùng hùng hổ hổ, hẳn vì ngại bẽ mặt.
Thật ra đám người có thể làm ra mấy trò này sao mà biết xấu hổ được.
Tiết Diệc Sâm không thèm để ý, thản nhiên lắc lắc cánh tay, di chuyển cơ thể đi đến phía trước xoay vài vòng, lại thấy một cậu trai ngồi bên góc đường đang bẻ bánh mì ăn, anh ta nhìn thấy cậu đi tới thì ngẩng đầu lên nhìn.
Người này trông quen lắm, Tiết Diệc Sâm nhận ra ngay, là cậu trai ngồi cạnh mình trên xe buýt hôm cậu trở về, nhưng mà lần này anh ta đang ăn nên không đeo khẩu trang dùng một lần.
Nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của anh chàng này, Tiết Diệc Sâm không khỏi cảm thán, anh chàng này trông rất tinh xảo, còn xinh đẹp hơn so với con gái, lúc anh ta trưng ra vẻ mặt không cảm xúc nhìn cậu chẳng khác gì một con ma nơ canh cả.
Dường như anh ta nhận ra Tiết Diệc Sâm đang nhìn mình chằm chằm nên anh ta lễ phép gật đầu với cậu, Tiết Diệc Sâm lập tức nở nụ cười đáp lại, nhưng nụ cười có hơi gượng gạo, sau đó cậu ho khan một tiếng rồi rời đi.
*
Khi đến trung tâm thương mại, cậu cảm thấy trung tâm vùng ngoại ô nên không thể đáp ứng được nhu cầu của mình.
Có ít chủng loại mẫu mã, đã thế đa số chất lượng đều không tốt lắm, dù sao cậu cũng chưa đến mức nghèo đói nên đâu thể chắp vá vậy được. Quan trọng nhất là dù cậu là con trai nhưng đống sản phẩm chăm sóc da cũng không thể quá qua loa, cậu sợ chỗ nhỏ bé này bán hàng pha kè nên ngồi xe khách đến trung tâm thương mại trong thành phố.
Những thứ cần chuẩn bị trước khai giảng là ít đồ dùng trên giường, đồ vệ sinh cá nhân và sản phẩm dưỡng da, cậu khá thích sạch sẽ nên phải mua cả nước giặt quần áo. Còn phải mua thêm một số văn phòng phẩm, xác định không còn thiếu gì nữa thì cậu mới lên tầng ba tìm một quán ăn, sau khi gọi một phần cơm thì cậu ngồi vào ghế bên cạnh cửa kính nối liền với hành lang và chờ đợi.
Lúc cậu cúi đầu chơi điện thoại, khóe mắt chú ý đến bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt, có người đi ngang qua nơi này, sau đó cố ý đi lùi về nhìn cậu một cái. Cậu xoay người nhìn ra phía ngoài thì thấy Tô Hoan Trạch đang đứng bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt nhìn mình bằng vẻ mặt lạnh nhạt.
Bên cạnh Tô Hoan Trạch còn có bạn bè, mấy người họ trao đổi vài câu sau đó bắt đầu tách ra, chỉ có Tô Hoan Trạch bước vào quán ăn này, trực tiếp ngồi đối diện cậu.
“Ặc… trùng hợp ghê.” Tiết Diệc Sâm nhìn gương mặt lạnh lùng của Tô Hoan Trạch, đành phải chủ động chào hỏi bằng không sẽ giằng co như vậy mãi mất, nhìn dáng vẻ hiếm khi nói cười của Tô Hoan Trạch ấy chẳng khác gì tìm cậu đòi nợ.