Chính nam sau khi rời khỏi phòng tiểu thiếp của ngô đức chung lại đi lòng vòng phủ thành chủ thêm vài vòng, không có phát hiện gì hay ho nên về nhà ngủ ngon.
hắn không biết quyết định của mình là may mắn cỡ nào.
...
dương quang cả đêm cho 5 nhóm đệ tử ra ngoài khi dễ người dân hà thành, còn bản thân thì trốn một bên chờ người của akatsuki hiện thân. chỉ cần bắt được một người, hắn có vô số thủ đoạn để khai thác thêm thông tin.
thế nhưng mà dương quang ăn gió, nằm sương rình cả đêm, đám đệ tử kia người thì ăn uống, người thì đánh bạc, có người còn đi chơi gái... hồn nhiên không biết nhị trưởng lão nhà mình ở bên ngoài nhìn chằm chằm.
...
sáng hôm sau, dương quang mang theo con mắt thâm quầng, quần áo ướt đẫm sương đêm đập vỡ mấy cái bàn, liên tục gầm thét: “lũ akatsuki khốn nạn! tại sao không có ai hiện thân? khốn nạn, khốn nạn!”
bàn, ghế, bình hoa, ấm tách,... đều trở thành nạn nhân.
đến lúc trong phòng gần như không còn gì để đập, lửa giận trong lòng cũng coi như nguôi được một ít, dương quang mới nói với đám đệ tử đang run như cầy sấy xung quanh: “hôm nay tất cả đều ở lại trong phủ tu luyện, ngày mai là buổi đấu gia bắt đầu rồi, tao không muốn có thêm vấn đề gì xảy ra nữa, nghe rõ chưa?”
“rõ… rõ...” - lác đác mấy đệ tử run rẩy trả lời.
“đã nghe rõ chưa!?” - dương quang trợn mắt gầm lên.
“rõ.” - đám đệ tự lấy cả sức bú sữa mẹ ra gào lên.
dương quang phẩy tay áo, hừ một tiếng rồi đi ra phía sau phủ, để lại đám đệ tử nhìn nhau thở phào.
...
trong mật thất, dương quang mở ra một cánh cửa đá.
phía sau cánh cửa có hai cô gái đang bị trói chặt tay lên trần nhà, chân cũng bị dây xích xích lại với nhau, còn cột thêm vào hai viên bi thép lớn bằng đầu người.
dương quang vẻ mặt âm trầm nói: “hai đứa chúng mày vẫn không chịu khai ra tung tích của akatsuki đúng không?”
cô gái lớn hơn ngẩng đầu lên cười khẩy nói: “tụi tao không phải người của akatsuki, lấy gì để khai? dương trưởng lão, câu này mày đã hỏi trên dưới trăm lần.”
cô gái này không phải ai xa lạ, mà lớn chính là vũ tuyết, còn cô gái nhỏ hơn bên cạnh cô chính là vũ vân.
hai người từ sau khi chính nam đánh cướp thành công giao long ở hồ tây đã muốn rút ra khỏi phủ thành chủ, thế nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện được bí mật của ngô gia nên quyết định điều tra thêm, cuối cùng không cẩn thận lại bị bắt được.
ngô gia vì để lấy lòng cửu dương các nên nói rằng hai cô có liên quan tới akatsuki rồi giao lại cho cửu dương các tra khảo, đến nay đã ngót nghét 10 ngày.
dương quang gương mặt âm trầm nói: “chúng mày cũng lì lợm đấy. không ăn, không uống mấy ngày rồi mà xương vẫn còn cứng như vậy.”
xọet! xọet!
dương quang vung tay xé xuống một mảnh áo của vũ tuyết, cười nói: “mày nghĩ sao nếu tao xé sạch quần áo của mày rồi treo bên ngoài cổng thành cho dân chúng ngắm?”
vũ tuyết ánh mắt sợ hãi, nhưng vẫn cứng rắn nói: “làm như vậy sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho cửu dương các, thậm chí bị người phỉ nhổ mà thôi. dương trưởng lão, mày nghĩ cách này là tốt hay là xấu?”
nhìn vẻ mặt âm tình bất định dương quang, vũ tuyết cười mỉa mai: “mày cũng đừng nói muốn cưỡng hiếp bọn tao. haha, người khác không biết nhưng tao biết, cửu dương công là không cho phép quan hệ bậy bạ, một khi quan hệ mà không có phối hợp đan dược tu vi sẽ không thể tiến thêm được. mày vẫn muốn giành chức các chủ từ tay của anh mày chứ?”
chát!
dương quang vung tay tát vũ tuyết một cái, sau đó bóp má cô rồi gằn giọng nói: “tao và anh tao tình cảm rất tốt, không có chuyện tao muốn giành chức các chủ gì cả. mày ở đâu nghe được thông tin này?”
vũ tuyết nhớ lại mấy ngày trước, cô giả làm nô tỳ trà trộn vào phủ thành chủ để thu thập tình báo theo ước hẹn trước đó với chính nam. mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, mặc dù không dễ dàng nhưng cô vẫn đôi khi tuồn được tin tức ra ngoài cho vũ vân để giao cho chính nam.
thế nhưng cô lại không ngờ rằng vũ vân quá không cẩn thận, để lộ ra dấu vết cho ngô gia nghi ngờ.
ngày đó vũ tuyết lén nghe được dương quang và ngô đức văn nói chuyện với nhau, trong đó có nhiều thông tin quan trọng nên cô quyết định liên lạc với vũ vân để báo lại cho chính nam, kết quả rơi vào tròng của ngô gia.
vốn dựa vào tu vi không minh trung kỳ của cô vẫn là có cơ hội liều mạng thoát ra, thế nhưng vũ vân bị tóm làm con tin khiến vũ tuyết chỉ có thể cắn răng chịu trói.
gặp vũ tuyết im lặng không nói, dương quang lại đánh chủ ý lên vũ vân: “mày có vẻ cứng miệng đấy, nhưng con bé này có như thế không?”
dương quang trong lòng cũng là lửa nóng một mảnh.
hắn thèm khát ngôi vị các chủ của anh trai hắn không phải ngày một ngày hai, nhưng ngặt nỗi anh trai hắn đã tu luyện tới đệ thất dương, hắn vẫn còn lẹt đẹt ở đệ lục dương, không biết khi nào mới có cơ hội.
lần này tới hà thành,