Ngọc ngân phú bà giọng kỳ quái: “không phải cứ gọi akatsuki cho tiện sao?”
tú anh phú bà không cho là đúng nói: “như vậy quá không có sáng tạo, nên gọi là “tu la chiến hạm” a, vừa khí phách, lại sát phạt.”
chính nam trắng tú anh phú bà một mắt: “em chắc chắn cái tên này không phải đặt cho một mình em dùng?”
nguyệt vịnh cũng không chịu thua kém chen vô: “nếu không gọi nguyệt thần chiến hạm, bây giờ đang trời đêm trăng sáng, chúng ta lại đang bay trên bầu trời…”
chính nam không chút do dự nói: “loại!”
lam phụng: “phi phụng…” - “loại!”
vũ vân: “vân vụ…” - “loại!”
vũ tuyết phú bà nhìn không nổi nữa, buộc phải lên tiếng: “mọi người đừng có chỉ nghĩ cho bản thân mình có được hay không? chúng ta hôm nay lần đầu tiên sử dụng phi hành thuyền, lại là trận đánh lớn tạo danh tiếng. tôi nghĩ nên gọi nó là “khởi nguyên chiến hạm”, mọi người thấy sao?”
chính nam ánh mắt tỏa sáng nói: “khởi nguyên, bắt đầu một kỷ nguyên mới, vì chúng ta định ra, do chúng ta làm chủ. tốt, rất tốt, anh nghĩ anh đồng ý với cái tên này.”
vũ vân lập tức phát huy tỉ khống thuộc tính: “đồng ý, tên hay a, nhiều ý nghĩa, quan trọng là do chị tuyết đặt, tất nhiên là phải đồng ý.”
ngọc ngân phú bà cũng không chút do dự: “nếu anh ấy đã đồng ý thì tôi đồng ý.”
lam phụng, nguyệt vịnh, tú anh phú bà nhìn nhau rồi thở dài gật đầu, bên phe kia có bốn phiếu thuận a, không thể làm gì hơn là phục tùng đa số.
chính nam cười hài lòng nói: “như vậy quyết định gọi nó là “khởi nguyên chiến hạm” a, nó sẽ trở thành vật biểu trưng cho akatsuki mỗi lần có đại chiến trận. còn bây giờ, mọi người đi theo tôi, cho mọi người xem một thứ nữa.”
chính nam mang theo mọi người rời khỏi phòng chỉ huy.
đứng ở trên boong tàu nhìn xuống hắc lang trại bên dưới, hắn lớn tiếng nói: “cho mọi người chứng kiến sức mạnh thật sự của khởi nguyên chiến hạm.”
mọi người đều tò mò xem, không ai dám nháy mắt sợ bỏ lỡ một chi tiết.
chính nam lấy ra một viên cực phẩm linh thạch đặt vào khẩu linh pháo phía đầu thuyền rồi kích hoạt trận pháp.
tú anh phú bà sợ hãi nói: “cực phẩm linh thạch… anh là muốn…”
chính nam hào hứng nói: “bắn một phát đầu tiên bắt đầu cho kỷ nguyên akatsuki.”
chíuuuuu... ầmmmmm!
một luồng sáng từ khẩu linh pháo bắn ra, giống như tia sáng hủy diệt từ trên trời chiếu thẳng xuống hắc lang trại bên dưới.
tiếp theo là tiếng nổ long trời lở đất, chiếu sáng phạm vi mấy chục km đều có thể cảm nhận được sự rung động, nghe được tiếng nổ và nhìn thấy vụ nổ bằng mắt thường.
thậm chí không ít độ kiếp kỳ đã bị kinh động mà hướng phía vụ nổ bay tới!
mọi người đứng trên khởi nguyên chiến hạm đều há hốc mồm, chính nam cũng là như vậy.
nhìn bên dưới một hố tròn sâu không thấy đáy, toàn bộ hắc lang trại đều biến mất, hắn nuốt một ngụm nước nói: “quá… quá cmn mãnh liệt a! này còn làm sao chơi?”
mọi người hồi thần đều giận giữ nhìn về phía chính nam, tú anh phú bà gắt gỏng: “nói là tập hợp mọi người đi đá tông, bây giờ anh bắn một pháo cái gì cũng không còn, làm sao chơi!?”
vũ tuyết phú bà đau lòng nói: “lại dùng tới cực phẩm linh thạch làm nguyên liệu, phá sản a!”
ngọc ngân phú bà tuy không nói gì nhưng ánh mắt kia chính là: “tối nay anh ra phòng khách ngủ.”
chính nam cười khan nói: “ahaha, không phải là còn một cái liệt hỏa môn sao, chúng ta quay đầu qua bên ấy cho mọi người đánh cái thoải mái. chỉ bắn một pháo cảnh cáo...”
tất cả mọi người đồng thanh: “không bắn pháo!”
chính nam có chút vã mồ hôi, lần đầu tiên hắn run rẩy trước sức mạnh nữ quyền.
hắng giọng một cái, hắn yếu ớt nói: “bắn một pháo sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức a, lại nói người ta còn có hộ tông đại trận…”
tú anh phú bà gật gù nói: “cũng được, nhưng chỉ có thể dùng hạ phẩm và trung phẩm linh thạch. thêm nữa, anh còn bao nhiêu cực phẩm linh thạch mau nộp ra, thứ quý giá như vậy không thể để anh mang ra tiêu xài hoang phí như thế này. chị em, tôi nói có đúng không?”
các vị phú bà và hộ pháp đồng loạt gật đầu rồi bẻ tay răng rắc, một bộ: “có giỏi thì đừng nộp!” khiến tiểu chính nam quyết tâm phản chủ mà thụt vào bên trong.
“này, các cô muốn làm phản đúng không!? thái độ gì đấy hả!? không phải vài viên cực phẩm linh thạch sao... nộp lên là được chứ gì, hừ.” - nói, hắn lấy hết 6 viên trong balo hệ thống ra, vừa lau nước mắt vừa nộp lên cho tú anh phú bà.
tú anh phú bà đắc ý nói: “như vậy có phải ngoan hay không. các chị em, mỗi người cầm lấy một viên tu luyện, đừng tiếc của giùm anh ấy. hừ, anh mà dám của giấu riêng, coi chừng em…” – một cái cắt kéo động tác khiến chính nam gật đầu lia lịa.
nói đi nói lại, đàn ông ở đâu cũng giống nhau, đều phải nộp sạch cho vợ!
phận làm trai... thôi không nói nữa, haiz!
lợi dụng mọi người không để ý, lam chiến lại gần chính nam nói khẽ: “đại nhân, thuộc hạ thiên phú không tốt, thứ này vẫn là…”
chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau a!
“lam đại trưởng lão, ông là muốn cười trở về, hay là muốn khóc