“tích… tiêu hao 2 điểm nghề, tăng cấp nghề ( đầu bếp ) lên cấp 3 thành công.”
“tích… hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến ( nam nhân bản lĩnh - giai đoạn 2 ), thu được 2 điểm cấp, 2 điểm nghề.
“tích… tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến ( nam nhân bản lĩnh - giai đoạn 3 ).
mô tả: ( sinh ra đẹp trai là một lợi thế, nhưng không có kỹ năng thì lấy gì tán gái?)
nhiệm vụ yêu cầu: ( nâng một nghề bất kỳ lên cấp 4 )
phần thưởng: ( 3 điểm cấp, 3 điểm nghề )
phạt: ( không )
trạng thái: ( chưa hoàn thành )”
“tích… tiêu hao 2 điểm cấp tăng lên cấp 8 thành công.”
“tích… tiêu hao 1 điểm nghề tăng cấp nghề ( luyện dược sư ) lên cấp 2 thành công.”
ký chủ: chính nam - nhân tộc - 18 tuổi
đẳng cấp: 8"luyện thể tầng 8"
thiên phú: cấp 3
mị lực: 2
kỹ năng: cấp 1 biến thân thuật, cấp 1 phân thân thuật.
nghề: cấp 3 đầu bếp, cấp 2 luyện dược sư, cấp 1 tuần thú sư.
phú bà: lý gia nguyệt"s, 59/100"
điểm dư: 1 điểm nghề.
balo: gói quà cấp 10"không thể sử dụng".
nhiệm vụ: chính tuyến ( phú bà đầu tiên - giai đoạn 2 ), phụ tuyến ( nam nhân đảm đương - giai đoạn 1: 8/10, còn 3 ngày ), phụ tuyến ( nam nhân bản lĩnh – giai đoạn 3 ).
đánh giá: 3 phút phụt 2 phát, 3 hư"tâm hư, thận hư, thể hư" thanh niên, rác rưởi.
“mấy ngày trước mỗi ngày cũng chỉ kiếm được 1 điểm thiện cảm từ gia nguyệt, đấu đan thắng một cái liền được 5 điểm.” - chính nam gật gù: “quả nhiên trang bức vẫn là con đường ngắn nhất dẫn tới thành công a!
cứ theo đà này thì vẫn kịp lên được cấp 10 trong vòng bảy ngày. tiếp theo... nên chính thức luyện đan!”
nếu lúc này mọi người còn ở trong phòng luyện đan, nhất định sẽ há hốc mồm bởi vì chính nam cùng một lúc ném cả 20 phần dược liệu vào lò luyện đan rồi luyện tất cả một lần.
...
một tiếng sau.
20 phần dược liệu toàn bộ đã biến thành 200 viên hoàn mỹ thối thể đan, được chính nam cất vào balo hệ thống.
“như vậy có phải tốt không, tại sao cứ phải luyện từng phần một chứ, haiz.”
“tích…”
dọn dẹp sạch sẽ xong, chính nam mới rời phòng luyện đan đi tắm một cái.
tắm xong, chính nam kiếm một bộ đồ đen kín người, đội thêm một cái mũ có khăn che mặt nữa, rồi từ cửa sau lý gia rời đi.
kiếp trước đọc tiểu thuyết đều thấy nhân vật chính mang đan dược tới phòng đấu giá bán kiếm tiền, sau đó thổi ra một cái thần bí sư phụ chống lưng, thế là vừa không bị phòng đấu giá ăn chặn tiền, vừa bảo đảm không bị dòm ngó.
hôm nay chính nam cũng muốn học theo chiêu này.
dừng chân trước cửa cửa hàng lớn nhất hà thành, chính nam vẻ mặt cổ quái nhìn bảng hiệu. trên đầu hắn treo một tấm bảng lớn, trên bảng ghi “cửa hàng phúc đạt”, bên dưới còn có một tấm bảng nhỏ hơn ghi “trực thuộc trần thị thương hội”.
cmn!
không còn tên gì đặt cho cửa hàng hay sao mà đặt “phúc đạt”, nghe cứ kiểu… hay là chủ chi nhánh này hận đời, hay giàu quá rồi tư tưởng nó lệch lạc???
lắc đầu bỏ qua suy nghĩ lung tung, chính nam bước vào cửa hàng.
bên trong tấp nập là người, khắp nơi đều là người nhưng lại xếp hàng cực kỳ ngay ngắn và đặc biệt không ai làm ồn. nhìn cảnh này chính nam nghĩ tới đất nước nhật bản kiếp trước.
dân trí cao a!
đang lúc chính nam nhìn quanh, một cô bé trạc tuổi hắn lại gần khom người lễ phép: “xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
chính nam liếc nhìn cô bé: "cấp r, trẻ tuổi, khá xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ lễ độ, hẳn là trải qua huấn luyện kỹ càng đi."
thế nhưng hôm nay hắn đến đây không phải để ngắm gái mà là có công việc, cho nên chính nam theo y như kịch bản của mình giả ra giọng khàn khàn: “bán đan dược!”
ngắn gọn, cao ngạo!
không phải chính nam hách dịch hay khinh thường người khác, hắn chỉ là cố gắng giả ra tính cách của một luyện dược đại sư mà thôi.
“cám ơn quý khách đã đến phúc đạt. em tên là lan ạ, xin hỏi quý khách muốn bán đan dược cấp mấy ạ?” - cô bé kia vẫn một giọng điệu chức nghiệp không đổi.
chính nam hài lòng trả lời: “cấp 1!”, sau đó hắn cúi người thì thầm vào tai lan: “hoàn mỹ”.
“quý khách là luyện dược sư ạ!?" - lan lùi ra sau một bước, hơi cúi người nói: "mời quý khách đi hướng này!”
chính nam gật đầu đi theo cô bé tới cầu thang bên phải cửa hàng, sau đó hai người nối đuôi nhau đi lên lầu.
những khách hàng khác không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng thấy nhân viên phục vụ kia cung kính dẫn người khách mới tới này lên lầu đều tò mò nhìn theo. hai người đi khuất tầm nhìn mọi người lại tiếp tục xếp hàng, không ai gây ồn ào mất trật tự.
dân trí cao a!
trên tầng hai, chính nam và lan dừng lại trước một cánh cửa lớn còn đang đóng kín.
cốc! cốc! cốc!
cô bé đưa tay gõ cửa ba cái rồi cung kính nói: “lê đại nhân, có một vị luyện dược sư muốn bán đan dược, xin mời đại nhân giám định.”
trong phòng vẫn im lặng nhưng chính nam cũng không vội vã. hắn đưa mắt nhìn quanh, hành lang cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một đường cầu thang nối lên tầng tiếp theo.
có vẻ tầng hai cũng chưa phải là tầng quản lý cao nhất.
“vào đi.” - bỗng nghiên đằng sau cánh cửa vang lên một giọng nam trầm.
lan đẩy cửa rồi khom người làm tư thế mời vào.
chính nam bước trước một bước vào phòng.
căn phòng khá lớn, trong phòng chỉ có một người đàn ông trung niên ngồi sau một cái bàn đang xử lý sổ sách, trà trên bàn cũng đã nguội.
lê nhân doanh ngẩng đầu lên nhìn, thấy chính nam bịt đồ đen kín mít, còn che mặt, hắn hơi cau mày, hỏi: “chính là vị này sao?”
"vâng!"
được lan gật đầu xác nhân, lê nhân doanh mới gật đầu nói: “em lui ra trước đi.”
chờ lan ra ngoài, lê nhân doanh vẫn ngồi tại chỗ, chỉ đưa tay về phía ghế nói: “mời ngồi, tôi là lê nhân doanh, không biết xưng hô như thế nào?”
chính nam khàn khàn: “cứ gọi là dược lão đi. đây là đan dược tôi muốn bán.” - chính nam lấy ra một bình ngọc đặt lên bàn, trong lòng khấn liên tục: “nam mô a