“khỏi! chân phải thì chân phải đi.” - thái dương thần mới không xa rời thân thể yêu dấu của mình, gần ngàn năm đã đủ rồi.
“phàm nhân, con yêu cầu gì nữa thì nói nhanh. chậc, nếu bản thần biết chú mày như thế này thì mắc gì phải đánh ngươi sống ta chết như vậy a. thất sách, thất sách!”
càng ngày càng thuận mắt a!
chính nam bĩu môi, hắn còn không ngu tới mức tin chuyện ma quỷ của thái dương thần.
đúng lúc này tú anh phú bà và nguyệt nga tông chủ từ bầu trời hạ xuống cạnh chính nam, cả hai đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn thái dương thần.
“không, anh… bị thương?” - nhìn chính nam toàn thân là vết bỏng, tú anh phú bà nơi nào còn lạnh lùng được nữa.
cô chạy tới dùng bàn tay mềm mại của mình sờ gương mặt hắn, gương mặt xinh đẹp ừng khiến cô và những người khác đều hâm mộ giờ này đã sần sùi không ra hình người. nước mắt tú anh phú bà không nhịn được trào ra khỏi khóe mắt.
chính nam nắm tay tú anh phú bà, cười nói: “không sao, còn sống là được. mọi người cực khổ.” - hắn cũng không quá quan tâm dung mạo mình, dù sao trú nhan đan và dưỡng nhan đan nhà mình nhiều, không cần phải lo lắng, hắc hắc.
thái dương thần sớm đã biết có người đến thêm nhưng hắn cũng không để ý lắm, phàm nhân lại nhiều hơn cũng chỉ là phàm nhân, chẳng lẽ còn có thể lật trời hay sao. thế nhưng chờ hai người kia tới gần hắn mới cau mày: “nguyệt thần huyết mạch!? minh giới tu la huyết mạch!? thì ra là vậy, thì ra là vậy. phàm nhân, chú mày muốn bản thần thu lại lĩnh vực là vì cô gái này đi?”
“tất nhiên là không phải.” - chính nam ngay lập tực phủ nhận, hắn sợ thái dương thần không làm gì được hắn lại quay sang tóm lấy mấy người này làm con tin.
mặc dù nói thần sẽ không hạ mình làm như vậy với phàm nhân nhưng ai biết được đâu, chó cùng đường còn có thể nhảy tường, thần cùng đường… vậy thì không đơn giản rồi.
nếu thái dương thần có thể đọc được suy nghĩ chính nam, đảm bảo hắn sẽ lại biến lớn lên rồi biến tất cả mọi người ở đây thành thịt nướng.
thế nhưng hắn không thể a, cho nên thái dương thần chỉ vẫy vẫy tay nói: “phải cũng được, không phải cũng được, bản thần không quan tâm. tiếp theo chú mày muốn gì thì mau nói, đừng có ở đó kéo dài thời gian.” - lấy lại được thêm phần thân thể thứ hai để hắn tâm trạng thoải mái hơn nhiều lắm.
“à, nếu không… nói tới cảnh giới phía trên đại thừa kỳ đi!?” - chính nam biết đây chính là cấm kỵ nhưng vẫn đưa ra câu hỏi này, mục đích chính là cố ý làm khó thái dương thần để hắn không hối thúc yêu cầu nữa, qua đó kéo dài thêm thời gian chờ nguyệt vi lão tông chủ trở lại.
thái dương thần ngập ngừng: “cái đó… đổi một yêu cầu khác được không? mặc dù bản thần không sợ con mắt kia nhưng hiện tại vẫn không nên chọc vào nó cho thỏa đáng.”
“con mắt!? thiên đạo chi nhãn sao” - chính nam trong lòng hiểu được thái dương thần sợ cái gì nhưng ngoài mặt vẫn lật lên cái khinh thường: “cái gì chứ, đường đường thái dương thần sẽ sợ một con mắt!?
người anh em, tôi không đọc sách nhiều, đừng có lừa tôi. nếu ông anh là thái dương thần giả thì làm ơn trả lại đồ cho tôi, lừa gạt không phải là một hành vi tốt đâu.”
thái dương thần bị thái độ của chính nam chọc ra tự ái, lập tức như mèo bị đạp phải đuôi xù hết cả lông lên: “chú mày nói cái gì!? phàm nhân, bản thần là 100% hàng thật giá thật thái dương thần, ở đâu ra hàng giả. lại nói, cũng không phải bản thần sợ con mắt kia, chỉ là… chỉ là…”
“chỉ là cái gì? chỉ là vàng giả nên sợ lửa đi.” - chính nam tiếp tục khinh thường thái dương thần: “người anh em, tôi trên có mẹ già, dưới còn con nhỏ, tất cả đều phải trông chờ vào chút tiền tôi kiếm được hàng ngày. ông anh lừa gạt tôi như vậy, cẩn thận sau này con cháu gánh chịu tội nợ dùm ông anh đấy. nào, nhanh trả lại đồ cho tôi đi!”
thái dương thần nói không lại chính nam đành phải chơi xấu: “nói chung bản thần không phải là sợ con mắt kia, chỉ vì có lý do nên không thể đắc tội nó. còn đồ đã về tay của bản thần làm gì có chuyện nhả ra. chú mày vẫn là nhanh suy nghĩ yêu cầu tiếp theo đi.”
cả chính nam, nguyệt nga tông chủ và tú anh phú bà đều mộng bức, con hàng này đúng là một vị thần? nói chuyện không giảng đạo lý như vậy có thể chứng được đạo sao?
chính nam không nói chuyện với thái dương thần nữa mà tiếp tục giả vờ suy nghĩ, trong lòng thì liên lạc akatsuki mọi người tung tích của nguyệt vi lão tông chủ.
tại sao chính nam lại nhất định phải chờ nguyệt vi lão tông chủ, bởi vì bà là cơ hội lật bàn duy nhất của hắn trên ván bài mà thái dương thần đang là đối thủ a.
đúng lúc này tú anh phú bà truyền âm cho chính nam: “anh… anh mặc quần áo vào đi… ”
chính nam sững sờ nhìn tú anh phú bà rồi nhìn qua nguyệt nga tông chủ, lại nhìn thái dương thần cuối cùng là nhìn xuống “tiểu chính nam”.
“thần mẹ