8 giờ tối, trên chiếc bàn dài trong phòng nghị sự của thanh vân phủ đã để đầy thức ăn, mỗi một loại trong đó đều có hương vị, màu sắc và cách chế tác riêng.
đáng nói là chính nam đã cho người dọn toàn bộ ghế đi, bàn cũng được kéo ra sát mép tường, để lại khoảng không gian rộng giữa phòng làm nơi mọi người có thể tụ tập với nhau.
không sai! đúng là mô hình tiệc buffet!
người đề xuất không phải ai khác, chỉ có thể là chính nam.
“thay vì cần có nô tỳ đi qua đi lại phục vụ vừa bất tiện cho trò chuyện, lại kéo dài khoảng cách giữa mọi người. anh nghĩ tiệc đứng như thế này có thể để chúng ta chủ động nói chuyện với những người mình muốn, ăn những món mình thích, uống loại nước mình ưng ý hơn. mọi người thấy thế nào?”
tú anh phú bà gật gù đồng ý: “em từ lúc hiểu chuyện tới giờ đã đi mấy trăm buổi tiệc lớn nhỏ, thấp từ nhị lưu thế lực, cao lên tới siêu nhất lưu tông môn cũng chưa từng tham gia một buổi tiệc đứng “tự phục vụ” như thế này bao giờ. rất mới lạ, rất lịch thiệp.”
liền tú anh phú bà còn chưa từng gặp qua, những người còn lại thì khỏi phải bàn.
chính nam liếc mắt qua người nãy giờ đứng lẻ loi một bên, giống như không cách nào hòa hợp với không khí chung, khẽ lắc đầu. hắn tự mình đi tới bàn lấy một ly rượu trái cây mà hắn chẳng thể nhớ là dạy akatsuki mọi người cách làm lúc nào, đi tới trước mặt cô gái kia.
“không quen sao?”
hồng hi thấy chính nam đến trong lòng cũng hơi vui, nhưng quả thật không khí này cô không thể nào lẫn vào được nên đành thật thà gật đầu: “ngôi nhà này vốn là của anh, những người ở đây đều cùng anh có quan hệ từ trước nên có thể dễ dàng hiểu nhau. còn tôi… chỉ là một người lạ mà thôi, không có cách nào quen được.”
“cách tất nhiên là có, chỉ là cô chưa thử mà thôi.” – chính nam đưa ly rượu trái cây trong tay cho hồng hi: “xa lạ hay quen thuộc đúng là cần phải có quá trình, thế nhưng nếu cả hai mạnh dạn bước về phía nhau thì quá trình đó sẽ chỉ còn từ ngắn cho tới rất ngắn a.
cô nghĩ xem, mới một tháng trước chúng ta không phải cũng là hai người xa lạ sao, bây giờ thậm chí có thể gọi là “sinh tử chi giao” rồi!?”
hồng hi ngước mắt nhìn gương mặt đẹp trai phi nhân loại của chính nam, nhịn không được phì cười: “tài ăn nói này… trước đây làm sao chưa thấy anh dùng qua a!” – nói, cô đưa tay nhận lấy ly rượu mà hắn đưa, một hơi cạn sạch.
“tôi bản lĩnh gì cũng không có, chỉ được cái ăn ngay nói thật. mà, mọi người ở đây có thể đối với cô không có ánh mắt thân thiện, tôi nghĩ là do bản năng phụ nữ thôi, chứ tôi ở giữa các cô tôi biết, chẳng có ai là người xấu cả đâu.”
“hả!? bản năng gì của phụ nữ?” – hồng hi sáng mắt, nếu có thể giải tỏa được ngăn cách giữa cô và mọi người ở đây, sau này ra ngoài gặp nhau coi như không đến mức hi sinh vì nhau nhưng ít nhất cũng có thể nói chuyện dễ dàng hơn a. đặc biệt là vị váy đỏ kia.
“lại đây tôi giải thích cho cô. chính là…”
nhìn chính nam cùng hồng hi bá vai bá cổ nhau thì thầm gì đó, thỉnh thoảng lại thò đầu lên ngó chừng mấy người các cô bên này, vũ vân nhịn không được khẽ khều vũ tuyết phú bà: “chị hai, em nhìn tình hình này là “hồng hoa kiếm” chạy không thoát khỏi bàn tay chủ nhân rồi. chúng ta lại muốn có thêm chị em sao?”
vũ tuyết phú bà nhún vai: “có thêm chị em cũng không sao, chị thì không ngại. chỉ là tú anh này, cô là cành vàng lá ngọc của trần gia, cha cô mà biết cô có tình cảm với người hoa tâm như anh ấy, liệu có ổn không?”
câu hỏi này lập tức biến tú anh phú bà thành trọng tâm của mọi ánh nhìn.
“có gì mà không ổn. tôi chờ ngày anh ấy tới trước cửa trần gia cầu hôn, thần cản giết thần, phật cản giết phật, vậy là ổn cả.”
mọi người cùng nhau vuốt mồ hôi!
vị “tu la” này quả nhiên danh phù kỳ thực, nói chuyện không ra hai câu đã muốn chính nam “thần cản giết thần, phật cản giết phật” đánh lên trần gia mới được rước cô về làm bà “chính”.
“mặc dù nói như vậy nhưng cũng không thể để anh ấy muốn làm gì thì làm a.” – ngọc ngân phú bà nói xen vào: “các cô biết người của chúng ta điều tra được gì không?”
“hả, có gì thú vị không?” – tú anh phú bà tò mò.
mọi người cũng quay qua ngọc ngân phú bà.
“từ hôm tôi gặp lại anh ấy lần đầu tiên, tôi đã cho người đi ngược về phía anh ấy xuất phát, cố gắng điều tra mọi thứ.”
việc này ngọc ngân phú bà tất nhiên là giấu chính nam làm, nhưng cả cô và những người còn lại đều muốn biết suốt mấy tháng mất tích hắn đã làm gì, ở đâu, với ai, có chịu ủy khuất gì hay không.
“kết quả thì không có gì nhiều, chỉ biết được mấy