Chỉ thấy trong sân nhỏ, gia như phú bà dưới ánh nắng vàng sáng sớm đang đưa tay chơi đùa một cành liễu, mỹ nhân như họa, gió thổi liễu đong đưa, tốt một bức tranh thủy mặc. chỉ là không phải trong tranh thiếu nữ sẽ mặc đồ trắng sao, bộ đồ đen tuyền kia hình như không đúng kịch bản.
đang lúc chính nam vừa ngắm mỹ nữ vừa suy nghĩ có chút thất thần thì gia như phú bà bỗng nhiên nắm chặt bàn tay một cái, cành liễu bị một luồng nguyên khí tuốt từ ngọn tới gốc rồi vỡ tan thành bột phấn. cô quay đầu lại nhìn chính nam, mỉm cười nói: “thiếu chủ, qua tìm thuộc hạ sớm như vậy có chuyện gì không?”
“à không, không có gì quan trọng.” - chính nam khẽ rùng mình, mỗi lần nhìn thấy tròng mắt đen thăm thẳm của gia như phú bà, hắn luôn cảm thấy cô đang áp chế một con quỷ trong người, chỉ cần không cẩn thận nó sẽ lao ra cấu xé tất cả mọi thứ nó nhìn thấy.
“không có chuyện gì?” - gia như phú bà vẫn một nụ cười xinh đẹp bước lại gần chính nam: “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. thiếu chủ, đừng nói là anh ngủ không được mới tới đây nhé, tôi sẽ không tin đâu.”
“à, thật ra thì…” - chính nam tiến lại chiếc bàn trà nhỏ trong sân, bày thức ăn lên bàn, cười nói: “tôi có làm một chút đồ ăn sáng muốn mời đại tiểu thư dùng thử, nếu cảm thấy tốt sau này tôi sẽ thường xuyên làm thêm.”
“đồ ăn!? hừ, tôi không phải gia nguyệt, anh đừng dùng chiêu này…” - gia như phú bà bĩu môi, cho rằng chính nam muốn xài chiêu cũ với cô, thế nhưng ngửi mùi hương đồ ăn bay nghi ngút, cô hắng giọng: “mà thôi, anh lỡ làm rồi thì tôi ăn với anh cũng được. không nên lãng phí đồ ăn.”
“chỉ sợ cô không ăn.” - chính nam trong lòng nghĩ một đường, ngoài mặt nói một nẻo. hắn hơi nghiêng người làm tư thế mời: “đúng vậy. đại tiểu thư, mời.”
gia như phú bà gật đầu rồi ngồi xuống, nhận lấy một chén soup từ tay chính nam, cao ngạo nói: “nhắc lại lần nữa là tôi chỉ không muốn lãng phí thức ăn mà thôi.”
“cô nàng này… tsundere a.” - chính nam cười thầm, tự múc cho mình một chén: “vì lí do gì thì tôi cũng rất vui vì cô đã nhận lời dùng bữa với tôi. không nói nữa, món này phải ăn nóng mới ngon, cô tranh thủ lúc còn nóng ăn thử đi rồi cho tôi biết cảm nhận.”
“coi như anh thức thời.” - gia như phú bà rất hài lòng biểu hiện của chính nam. cô gật đầu khẽ húp một muỗng nhỏ, không phát ra một chút âm thanh nào.
“ngon… ngon quá a!” - gia như phú bà hai mắt tỏa sáng, thế nhưng vì không muốn thất thố trước mặt chính nam, cô cưỡng ép bình tĩnh, nói: “không tệ, cả mùi và vị đều đến điểm.”
chính nam cười gật đầu, vừa múc cho mình chén thứ 2 vừa nói: “thật vậy sao, tôi còn lo lắng không hợp khẩu vị của cô nên không dám làm nhiều đây.”
nhìn chính nam 2 hơi đã muốn húp cạn chén soup, gia như phú bà trán nổi gân xanh, trong lòng gào thét: “này, anh mời tôi ăn sáng đó a, ăn nhanh như vậy làm gì, giữ phong độ thân sĩ một chút đi.” - lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy ăn uống văn nhã là thứ gì đó rất… nhảm nhí.
leng keng! leng keng!
chính nam khua chén bát, nói: “chà, có vẻ hơi ít. đại tiểu thư, cô dùng thêm nhé?”
“không, tôi ăn đủ rồi. cảm ơn anh.” - gia như phú bà lắc đầu từ chối nhưng trong lòng đã khóc ròng: “không nên a! bản tiểu thư còn chưa có ăn đủ…”
“nếu vậy thì xin phép.” - nói, chính nam bưng cả nồi soup lên dốc ngược vào chén mình, gật gù: “vừa đủ, hoàn hảo.”
nhìn chính nam húp sùm sụp cả nồi soup, gia như phú bà trong lòng không hiểu hậm hực, lạnh nhạt nói: “ăn cũng ăn rồi, nếu không có việc gì quan trọng thì tôi muốn tu luyện.” - ý tứ đuổi khách rõ ràng.
“không vội, ăn thì ăn rồi không sai, nhưng còn phải tráng miệng mà.” - chính nam cười hì hì lấy ra chè hạt sen nhãn nhục, nói: “đây là món chè tôi cố ý làm cho cô thưởng thức.”
“cố ý làm cho tôi?” - gia như phú bà tò mò hỏi: “anh biết tôi thích gì sao?”
“không biết.” - chính nam lắc đầu, vừa múc chè vừa nói: “nhưng món chè này công dụng chính là thanh nhiệt giải độc, đen tóc trắng da, tôi nghĩ là cô sẽ thích.”
gia như phú bà 2 mắt tỏa sáng: “thật có tốt như vậy. nhanh cho tôi một chén thử.”
chính nam đưa cho gia như phú bà một chén ăn thử. vừa ăn thử một muỗng, cô cau mày: “quá ngọt! mặc dù không gắt nhưng vẫn là quá ngọt.”
“đó là bởi vì vẫn còn thiếu một thứ.” - chính nam mỉm cười, từ trong ba lô lấy ra một chén đá bào: “trộn thứ này vào mới đúng hương vị.”
“băng khối?” - gia như phú bà hơi bất ngờ. bởi vì người tu luyện chỉ cần đột phá tới linh hư kỳ là đã không sợ nóng, lạnh thông thường nên rất ít người nghĩ tới việc sử dụng nước đá trong ăn uống, bây giờ chính nam lại mang đá bào ra khiến cô có cảm giác rất mới lạ.
“chính xác thì gọi là đá bào.” - chính nam múc lấy một muỗng đá bào đổ vào chén chè của gia như phú bà: “cô khuấy lên một chút cho đá tan ra rồi ăn thử, sẽ giảm được vị ngọt và mang theo cảm giác mát lạnh nữa.”
gia như phú bà tò mò khuấy vài vòng rồi múc một muỗng nhỏ ăn thử, lần này cô gật đầu nói: “tốt, rất ngon. ngọt mà không gắt, mát mà không lạnh, rất thích hợp để ăn nhẹ sau bữa ăn chính.”
chính nam cười nói: “nếu vậy cô ăn thêm một chén đi.” - nói, hắn lại đưa cho gia như phú bà một chén chè mới múc.
“tôi không…”
“vừa rồi cô ăn ít như vậy, nên ăn thêm đi.” - lần này chính nam không có để gia như phú bà từ chối mà ôn nhu nói: “phụ nữ giữ dáng là tốt, nhưng ăn quá ít sẽ làm bản thân nhanh già hơn đấy.”
“vậy… vậy tôi ăn thêm một chén.” - gia như phú bà giọng có chút mất tự nhiên.
hai người cùng nhau ăn uống xong, chính nam lúc này mới nghiêm túc nói: “đại tiểu thư, ăn uống xong rồi thì đến lúc nói chính sự.”
“chính sự?” - gia như phú bà cau mày, cao giọng nói: “đều lui ra ngoài đi.”
chờ người hầu, nô tỳ lui hết ra ngoài, gia như phú bà mới nói: “chính sự anh nói tới là chuyện gì?”
“liên quan tới phủ thành chủ.” - chính nam thấp giọng nói: “tin chắc đại tiểu thư cũng đã nghe được từ chỗ chú tuấn rồi chứ?”
“ý anh nói là chuyện phủ thành chủ có hành động nhắm vào lý gia sao?” - gia như phú bà gật đầu: “chuyện đó tôi đã nghe cha nhắc qua. lại nói, chuyện này không phải xuất phát từ anh sao?”
“không sai, nhưng nếu là do một mình tôi thì cũng không đúng.” - chính nam không phủ nhận.
“hừ, có gì mà không đúng.” - gia như phú bà bĩu môi: “anh và chi nhánh của trần thị thương hội có qua lại cả hà thành đều biết, cũng chính vì vậy mà lý gia trở thành toàn thành công địch a.”
“bởi vậy mới nói không chỉ vì một mình tôi.” - chính nam thở dài: “tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là cọng rơm đè chết con lạc đà mà thôi, quan trọng vẫn là chuyện kinh doanh dược liệu của lý gia khiến quá nhiều người đỏ mắt.”
“không nói chuyện lỗi tại ai nữa, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. vấn đề bây giờ là cần tìm ra phương án thích hợp để giải quyết.” - gia như phú bà nói.
“đúng vậy. tôi cũng chính vì việc này mới cố ý tới tìm cô ngày hôm nay đây.” - chính nam gật đầu, nói: “trước mắt phủ thành chủ chưa có động thái trực tiếp tới chúng ta hẳn là do còn chưa có điều tra rõ ràng quan hệ giữa lý gia và trần thị thương hội. cho nên việc chúng ta có thể làm lúc này là tăng cường phòng vệ bên trong lý gia.”
“tăng cường phòng vệ? bên trong?” - gia như phú bà không hiểu hỏi: “anh cho rằng sẽ có người lén lút tiến vào lý gia?”
“không, tôi không sợ người khác lén lút tiến vào, cái tôi lo lắng là người ta sẽ đường đường chính chính tiến vào.” - chính nam híp mắt nói: “trước mắt còn đang trong giai đoạn “chiến tranh thông tin”, bên nào nắm được lượng thông tin nhiều hơn sẽ có lợi thế lớn hơn.”
“chiến tranh thông tin?” - gia như phú bà cảm thấy khái niệm này khá mơ hồ: “ý anh là phủ thành chủ sẽ cho người trà trộn vào lý gia để bí mật khai thác thông tin rồi mới từ trong bóng tối xây dựng kế hoạch chống lại chúng ta?”
“không sai. trà trộn, mua chuộc, giả danh,... đều là thủ đoạn gián điệp thông thường nhưng luôn mang tới hiệu quả nhất định.” - chính nam nghiêm mặt nhìn gia như phú bà: “chúng ta không thể không phòng bị.”
gia như phú bà trầm ngâm suy nghĩ lời chính nam vừa nói, chốc lát, cô hỏi: “vậy anh có kế hoạch cụ thể hay chưa?”
“có. cô lại gần đây.” - chính nam gật đầu rồi ra hiệu cho gia