Đan dược, một trong những phụ trợ quan trọng nhất của quá trình tu luyện.
một viên đan dược cao cấp có thể để một thế lực trong một đêm trở mình, cũng có thể để cho người ta vì nó mà chém giết không thương tiếc.
phẩm chất đan dược càng cao, giá trị càng lớn. đan dược cấp thấp nhưng phẩm chất hoàn mỹ, hoàn toàn có thể để giá trị của nó vượt qua đan dược cấp cao cùng tác dụng.
hôm nay, phúc đạt lại cho bán ra đan dược phẩm chất hoàn mỹ một cách đại trà và công khai, điều này khiến dân chúng và tu luyện giả đang có mặt tại hà thành đều trở nên điên cuồng.
10 giờ sáng, bởi vì chính nam yêu cầu, ngày đầu tiên phúc đạt sẽ bán ra 100 viên hoàn mỹ hư linh đan, còn lại cấp 2 đan dược khác giới hạn ở 50 viên nên ngoài cửa phúc đạt hiện tại đã đông kín người. không ai muốn bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay vì ai cũng biết, từ ngày mai chắc chắn sẽ khó mua rồi.
được lan tự mình chờ và dắt tới vị trí chuẩn bị sẵn ghế ngồi, chính nam dẫn theo mặt đầy dấu chấm hỏi gia như phú bà và ngọc ngân đi theo lan.
gia như phú bà nhỏ giọng hỏi chính nam: “tôi biết anh và phúc đạt có qua lại nhưng không ngờ lại được coi trọng như vậy a, chuẩn bị sẵn vị trí cho anh luôn cơ đấy.”
chính nam nhún vai: “chắc do tôi đẹp trai chứ sao, haha.”
gia như phú bà và ngọc ngân đều cho chính nam 1 cái bạch nhãn, lan thì che miệng cười thầm.
tới chỗ của mình, chính nam nói với lan: “em chuẩn bị cho bạn anh chỗ ngồi với nhé. cảm ơn em.”
lan mỉm cười cúi đầu: “em biết rồi, anh chở 1 lát sẽ có người mang ghế tới.”
vị trí của chính nam là ở trên tầng 2 phúc đạt, nơi này có 1 cái ban công làm khá tinh xảo, từ phía trên có thể quan sát được hội trường và đám đông phía dưới.
chính nam và 2 cô gái vừa ngồi xuống thì lê nhân doanh cũng tới. hắn tươi cười ôm quyền nói: “nam, cuối cùng em cũng tới a. vị này là lý gia đại tiểu thư lý gia như chứ, hạnh ngộ! còn vị này là... ?”
chính nam đứng dậy đưa ra bàn tay phải cười nói: “hộ vệ của gia như thôi, anh đừng để ý. mấy ngày không gặp, nhìn anh khí sắc vẫn rất tốt nha.”
lê nhân doanh không hiểu hành động của chính nam có ý gì, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chính nam. 2 cô gái cũng im lặng theo dõi.
chính nam vỗ tay vào trán nói: “em quên mất tập tục ở đây không giống a. anh đưa tay phải lên, rồi, nắm lấy tay em, đúng vậy. bây giờ lắc nhẹ là được. haha, ở chỗ em người ta gọi là bắt tay xã giao.”
lê nhân doanh cũng cười, hắn cảm thấy hành động này rất có ý tứ.
bên dưới bắt đầu tới màn quảng cáo và bán đan dược, phía trên 4 người cũng nói chuyện khá là hòa hợp, không có gì quá bất ngờ.
“ủa, không thấy tú anh xuất hiện vậy anh doanh?” - chính nam nhìn quanh cũng không thấy tú anh phú bà, bên dưới đan dược cũng đã bắt đầu được bán ra nhưng cô vẫn không xuất hiện.
“tú anh? “tu la” tú anh?” - gia như phú bà mặt không đổi sắc uống trà nhưng trong lòng đã bị mèo cào tò mò muốn chết.
ngọc ngân đôi mắt nhìn chằm chằm chính nam, không ai biết cô đang nghĩ gì.
lê nhân doanh cũng không giấu diếm: “đại tiểu thư nói là… không được khỏe, không muốn ra ngoài.”
chính nam cau mày: “lần trước em có nói tìm y sư châm cứu, cô ấy không nghe sao?”
lê nhân doanh sững sờ: “anh tưởng lần đó em nói chơi!? anh cũng không thấy đại tiểu thư cho gọi y sư, hẳn là đại tiểu thư cũng cho rằng em nói chơi.”
chính nam mặt đen thui: “chuyện bệnh tật ai mà mang ra nói chơi. anh nói với cô ấy là nếu không muốn tìm người ngoài thì để em trị cho, chứ ở đó cố gắng chịu thì còn phải nằm trên giường mấy ngày.”
lê nhân doanh nghe chính nam nói có vẻ nghiêm trọng nên cũng không chần chừ, hắn đứng dậy nói: “vậy để anh đi hỏi xem đại tiểu thư như thế nào, em chờ 1 lát nhé.”
chính nam gật đầu: “anh đi hỏi thử đi, em ở đây chờ.”
lê nhân doanh vừa đi khuất tầm nhìn, gia như phú bà lập tức hùng hổ: “anh quen “tu la” tú anh sao? còn gọi nhau thân như vậy?”
chính nam nhún vai uống 1 ngụm trà rồi trả lời: “quen biết sơ, gặp qua vài lần, cũng không phải rất thân thiết.”
gia như phú bà cau mày: “mà làm sao anh quen được cô ta?”
chính nam cười thần bí, chỉ tay xuống đám đông : “đan dược bên dưới chính là của tôi giao cho phúc đạt bán.”
ngọc ngân trừng lớn đôi mắt, gia như phú bà thì há hốc mồm: “cấp 2… cấp 2 hoàn mỹ đan dược bán bên dưới là anh luyện chế?”
chính nam vẻ mặt kỳ quái: “tôi là cấp 3 luyện dược sư, luyện ra cấp 2 hoàn mỹ đan dược rất khó hiểu sao?”
“không khó hiểu, tất nhiên là không khó hiểu. bởi vì đó là không thể nào a!” - gia như phú bà giọng cao vút.
đang lúc gia như phú bà muốn hỏi thêm, lê nhân doanh đã chạy tới: “nam, đại tiểu thư nói nếu em có thể chữa được cho đại tiểu thư thì để anh dẫn em qua. đi thôi, anh nghe giọng đại tiểu thư có vẻ rất mệt mỏi á.”
chính nam đi theo lê nhân doanh lên tầng 3 phúc đạt, để lại gia như phú bà và ngọc ngân liếc nhau: “chị nghĩ chuyện lớn như thế này cha em có biết không?”
ngọc ngân trầm ngâm chốc lát rồi trả lời: “hẳn là biết đi, dù sao muốn luyện ra lượng cấp 2 đan dược lớn như vậy cũng cần có nguồn dược liệu khổng lồ. nếu không phải lý gia thì không nơi nào ở hà thành có lượng dược liệu lớn như vậy chèo chống hắn luyện đan đâu.”
gia như phú bà cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý với ngọc ngân, trong lòng cô còn đang suy nghĩ: “thiếu chủ, ngài rốt cục là ai a!?”
chính nam đi theo lê nhân doanh lên tầng 3.
khác với tầng 2 được trang trí bố cục tỉ mỉ, tầng 3 này lại cực kỳ đơn giản với tông màu đen đỏ khá âm u. hành lang tuy không dài nhưng rộng, cả 1 tầng lầu chỉ có 1 phòng duy nhất.
tới trước cửa có 2 người hộ vệ, lê nhân doanh đưa ra lệnh bài cho 2 người kia kiểm tra rồi gõ cửa nói: “đại tiểu thư người đã dẫn tới.”
trong phòng vang lên giọng nói yếu ớt và lười biếng: “để hắn vào đi.”
chính nam vào phòng rồi đóng cửa lại. trong phòng cũng trang trí toàn màu đỏ đen âm u, mùi đàn hương thoang thoảng cũng không cứu nổi cái không khí lạnh lẽo này.
chính nam rùng mình 1 cái rồi lên tiếng: “tú anh, cô ở đâu thế? ở có 1 mình làm cái phòng lớn như vậy làm gì a.”
vụt! vù vù!
1 cái bóng màu đỏ lướt qua sau lưng chính nam.
nghe được tiếng gió, chính nam quay người lại, phía sau hắn chỉ là căn phòng trống.
vù vù vù!
lại có tiếng gió lướt qua sau lưng, chính nam quay ngoắt người lại, vẫn là trống không.
biết mình bị trêu đùa, chính nam