"chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! cầu nguyệt phiếu, đậu ve, đậu ván..."
chính nam không để ý gia như phú bà nữa mà quay qua ngọc ngân, nói: “em mặc lên rồi thử một chút tính năng, có gì không vừa ý hay muốn chỉnh sửa thì cứ nhớ kỹ, lát nữa anh sẽ giúp em sửa.”
ngọc ngân rơm rớm nước mắt!
cô có giác ngộ mình là cái nô tỳ, những việc cô muốn làm, nên làm và phải làm đều cần bắt đầu từ lợi ích của chủ nhân để suy nghĩ. cô cũng không ngờ chính nam lại vì cô mà lượng thân chế tạo một bộ trang bị làm phần thưởng, còn không tiếc vì vậy mà nặng lời với một vị thần sứ khác.
ngọc ngân thật muốn quỳ xuống cảm ơn hắn, nhưng chính nam đã từng nói “làm người chỉ quỳ cha, quỳ mẹ, quỳ thiên địa” cho nên cô không thể quỳ, chỉ cúi đầu cảm ơn rồi vào trong thay đồ.
...
bên ngoài, không khí càng trầm trọng khi vừa rồi chính nam “có vẻ” như đã nổi nóng với bắc đẩu thần sứ.
chính nam lắc đầu, cười nói: “mọi người làm gì im lặng như vậy a, tôi cũng không có nổi nóng với bắc đẩu thần sứ đâu. chỉ là không hài lòng với thái độ trên bàn họp của cô ấy.”
“bắc đẩu, ở đây có người tu vi cao hơn em, có người lớn tuổi hơn em, có người tháo xuống mặt nạ này địa vị hiển hách hơn em nhiều. cho nên cư xử trưởng thành một chút, đừng có đập bàn hay to tiếng, cũng đừng đòi hỏi cái gì, chỉ cần em xứng đáng tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ mà dành cho em những gì em nên được. em muốn nói gì hay không?”
lời của chính nam mặc dù gọi đích danh bắc đẩu thần sứ nhưng cũng là nhắc nhở tất cả mọi người. không ai biết phía sau mặt nạ là ai, ăn nói, hành động sao cho giữ được hòa khí chung thì thế lực mới bền vững được.
gia như phú bà buồn bã, đứng dậy khom ng nói: “xin lỗi mọi người. vừa rồi tôi hơi quá khích nên hành động có chút lỗ mãng, mong mọi người tha thứ.”
tú anh phú bà cười nói: “được rồi, không. anh không cần trước mặt mọi người giáo huấn bắc đẩu như vậy đâu, tìm cơ hội nói riêng cũng được mà.”
chính nam lắc đầu: “tu vi mạnh yếu, cống hiến nhiều ít, tuổi tác lớn nhỏ hay địa vị sang hèn gì đối với tôi cũng không quan trọng lắm. mọi người chung chí hướng với nhau thì đầu tiên cần phải có đó là sự tôn trọng lẫn nhau, mình hơn người ta cái này nhưng người ta hơn mình các khác a. xin lỗi mọi người vì làm không khí có chút trầm. như vậy đi…”
bùm! bùm! bùm!...
một loạt tiếng nổ nhỏ liên tục phát ra, năm “chính nam” giống nhau như đúc đứng song song hiện ra trước mặt mọi người.
cả năm cái “chính nam” đồng thanh: “ai cảm thấy tôi đáng ghét cứ đi lên đấm một cái. nếu tôi xui xẻo bị đánh trúng bản thể thì là do tôi đáng đời."
chờ một lúc không thấy ai có phản ứng, chính nam lại nói: "bắc đẩu, em tới trước. vừa rồi anh nạt em đảm bảo em ghét anh đúng không? tới, em có 20% cơ hội đánh trúng anh.”
trong phòng mọi người đều cười xòa, gia như phú bà trợn trắng mắt trừng chính nam không nói, tú anh phú bà ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ gì.
nhưng quan trọng là không có ai dám lên a!
chính nam giọng đầy bất đắc dĩ: “không có ai lên, vậy thì giáp, cho em một cơ hội…”
cheng!
bốn phân thân của chính nam tan biến, chỉ còn lại bản thể của hắn đang nghiêng đầu, tay cầm chủy thủ đỡ ngay cổ của mình.
phía sau hắn, giáp hộ pháp không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng thay đồ, một tay cũng đang cầm chủy thủ, duy trì tư thế đâm vào động mạch chủ trên cổ chính nam.
chính nam giả vờ sợ hãi nói: “xém chết! em làm thật đấy hả?”
ngọc ngân thu chủy thủ lại, cười nói: “người khác em còn có thể giết, riêng chủ nhân thì chắc chắn là không thể. cảm ơn anh, bộ đồ này rất hợp. một số chi tiết em sẽ cùng anh nói sau.”
mọi người há hốc mồm, trong lúc mọi người đang cười nói thì có sát thủ áp sát mà không một ai hay biết, thậm chí lý sương hậu kỳ như lam chiến cũng chỉ một sát na lúc ngọc ngân ra tay hắn mới cảm giác thấy, nếu cô chỉ đứng im ở đó nghe lén, hắn thật sự là nhận không ra.
càng đáng sợ hơn là chính nam rõ ràng là biết giáp ở ngay sau lưng hắn, còn có dư thời gian để cười đùa.
hai tên quái vật nào đây a!
tú anh phú bà cũng sợ hãi nhìn ngọc ngân, vừa rồi nếu người bị ám sát là cô, e rằng một số át chủ bài phải lộ ra mới hi vọng bảo toàn được tính mạng.
chính nam trầm giọng nói: “vừa rồi ai cảm nhận được giáp áp sát tôi, ai tự tin nói rằng có thể cứu tôi nếu tôi không thể tự cứu mình, ai dám nói nếu mình là mục tiêu thì có thể bảo toàn tính mạng, thậm chí phản sát?”
mọi người đều im lặng, không ai nhúc nhích, không ai lên tiếng.
chính nam liếc mọi người một vòng rồi cười nói: “rất tốt, nếu mọi người làm không được, vậy khả năng cao là đối phương cũng làm không được. tiếp theo, chúng ta tới với nội dung buổi họp hôm nay.”
mọi người xém chút ngã ngửa, tưởng rằng lại bị chính nam nạt nộ một trận, ai ngờ tên này chỉ là muốn mở màn cuộc họp bằng cách này.
…
“hắc vô thường, em tới giải thích tình huống trước.” - chính nam rất