[Thẩm Phất chủ động tìm nhân viên công tác đòi dép kìa, cổ còn giả bộ trùng hợp nữa, sao tui cứ cảm giác cổ có chút tình cảm với thái tử gia nhỉ.]
[Cô ta trò chuyện với Cố Chi Đảo rất vui vẻ mà, với cả, lúc chơi trò Bóng Đêm Ba Phút, thái tử gia ngồi lên người cô ta bị cô ta đẩy ra kìa.
Nhưng Cố Chi Đảo chưa từng bị cô ta từ chối, chỉ điểm này đã bỏ xa những khách mời nam khác.]
[Aaaaaaa rốt cuộc là sao?]
Khán giả cảm thấy lờ mờ hoang mang.
[Điều duy nhất có thể xác định là, tính cạnh tranh của Chử Vi đang thấp nhất.]
Fan Chử Vi tức chết, mấy thằng đàn ông ganh đua nhau mà chỉ nói mỗi sức cạnh tranh của anh bọn họ kém, chẳng phải là ám chỉ nhà bọn họ không có sức hấp dẫn của nam giới à.
Đệt, sao chuyện lại biến thành tình hình như hiện tại?
Biết sớm thì lúc chương trình vừa lên sóng họ đã không xỉ vả Thẩm Phất điên cuồng, khi đó điên cuồng ghép đôi hai người, nói không chừng bây giờ Chử Vi và Thẩm Phất đã thành rồi!
[Tính khả thi thấp đấy thì sao? Dù gì chính chủ cũng từng thừa nhận anh tôi trên tiêu đề tin tức, nguyên đám cứ ở đó ship tới ship lui CP giả đi, thứ mặt dày.
Chúc thuyền của các người đều là diễn!]
Fan Chử Vi phẫn nộ một cách bất lực trong bình luận.
Bên này Chử Vi giúp Cố Chi Đảo kéo vali, dẫn anh ấy tới hành lang các phòng.
"Anh, từ phòng khách qua đến đó là phòng của tám người bọn em, khách mời nam ở dãy này, khách mời nữ ở dãy kia."
Dẫu sao Cố Chi Đảo không phải đối thủ, giúp khách mời mới hòa nhập cũng có thể giành được hảo cảm của khán giả.
Cái tâm sự nghiệp bị Chử Vi bỏ quên đã lâu rốt cuộc lại được cậu ta tìm về.
Cố Chi Đảo hỏi: "Đây là cá ai nuôi?"
Chử Vi nhiệt tình giải đáp: "Thẩm Phất sẽ thường xuyên cho ăn, lúc khác thì là đoàn phim nuôi, đúng rồi, chúng ta còn có con corgi, tên Nhóc Diễn."
Ôn Tranh Hàn: "...!Nhóc Quậy."
Anh ấy nhấn mạnh bằng giọng điệu lạnh nhạt.
"Phụt." Chử Vi nói tiếp tục: "...!Nó ở bãi cỏ bên ngoài, cũng do ê-kíp cho ăn, anh có thể chơi với nó."
Cố Chi Đảo gật đầu: "Được."
Hướng Lăng Vân khoanh tay, cau mày nói: "Nhưng tầng này chỉ có tám phòng, ở đủ hết rồi, người mới định ở đâu?"
Cố Chi Đảo cũng liếc nhìn tám căn phòng, phát hiện trong số các khách mời nam, phòng của Chử Vi gần Thẩm Phất nhất.
Nhân viên công tác của ê-kíp nói: "Lầu bốn còn phòng trống, anh Cố có thể lên ở lầu bốn, hoặc là, xem có khách mời nam nào chịu chen chúc với anh, chia sẻ nửa phòng không ạ."
Công tử bột Giang Thứ kia thậm chí còn không thèm tới tham dự khâu giới thiệu người mới.
Hiển nhiên Hướng Lăng Vân sẽ không chấp nhận chung phòng với người khác.
Địa vị của Ôn Tranh Hàn...!Dù anh ta đồng ý, đội ngũ sản xuất cũng không dám đưa ra yêu cầu đó.
Đúng lúc Chử Vi mỉm cười nói: "Hay chung phòng với em đi, phòng cũng lớn lắm.
Tầng bốn vắng quá, cách xa mọi người."
Không chừng người mới còn có thể bày mưu tính kế cho cậu ta, chẳng phải nghệ sĩ nhiều cảm hứng ư.
Cố Chi Đảo lại cười: "Chử Vi, vậy thì làm phiền cậu rồi."
Bình luận cười không ngớt: [Hahaha ét ô ét, Chử Vi nghĩ gì thế, đệch mịa dẫn sói vào nhà à.]
Fan của Chử Vi lòng như tro tàn: [Cười cái éo, anh tụi tao chỉ hơi ngây thơ thôi.]
Chia phòng xong, Cố Chi Đảo kéo hành lý vào phòng Chử Vi.
Chốc sau đoàn phim đưa qua chiếc giường thứ hai, Chử Vi hãy còn ở trong phòng, giúp Cố Chi Đảo dọn dẹp một phen.
Cơ bản máy quay trong phòng đều bị khách mời tháo xuống.
Cố Chi Đảo nhìn cái máy tính bảng trên bàn của Chử Vi, nói: "Nó đang chiếu gì vậy?"
Đi show không thể dùng điện thoại cá nhân hoặc máy tính bảng để lên mạng, nhưng trước khi tới đây Chử Vi đã tải mấy video xuống lưu trong máy tính bảng, buổi tối mất ngủ sẽ đeo tai nghe vào xem.
"Vài clip biên tập của em và Thẩm Phất trên B trạm ấy mà." Chử Vi nhấn màn ảnh, đưa cho Cố Chi Đảo xem, ngữ điệu còn thấm chút đau buồn: "Em không nghĩ tư liệu sống nhiều vậy, có mấy nghìn clip luôn, cái clip hot nhất "Những Giấc Mơ Mạo Hiểm" có tận mấy trăm nghìn lượt bấm.
Xem xong tâm trạng rất phức tạp, nội tâm chua xót, haiz, nhưng lại không nhịn xem được."
Cố Chi Đảo: "..." Hiện tại tâm trạng của anh ấy cũng rất phức tạp.
Căn cứ vào khoảng thời gian, Thẩm Phất chia tay với Chử Vi chưa tới một tháng, đã gặp anh ấy.
Giả sử anh ấy kể cho Chử Vi, rằng có lẽ Thẩm Phất không thật lòng với cậu ta, bằng không cũng sẽ chẳng thích mình nhanh đến thế, vậy khác nào hại Chử Vi nhảy lầu à?
Từ chủ nghĩa nhân đạo, Cố Chi Đảo lặng lẽ ngậm miệng.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Cố Chi Đảo đi ra ngoài.
Cố Thanh Sương đang ngồi trên sofa, nhõng nhẽo với anh ấy: "Anh ơi, rót cho em ly nước chanh nha."
Khánh giả cũng chú ý: [Quan hệ anh em họ không tồi nha.]
[Cố Thanh Sương ở nhà nhỏ tuổi nhất, chắc là được cưng nhất.]
Cố Chi Đảo liếc cô ấy một cái, uể oải đi mở tủ lạnh, lấy chai nước chanh lớn ra, rót cho cô ấy một ly.
Cố Thanh Sương hài lòng uống nước chanh.
...!Và rồi trông thấy Cố Chi Đảo rót cho ba khách mời nữ còn lại mỗi người một ly.
Cố Thanh Sương: "..."
Thẩm Phất nhìn những người khác, phát hiện các khách mời nữ đều có, mình mà không nhận thì có vẻ tách biệt.
Bèn nói tiếng cảm ơn, tiện tay cầm lấy.
Sau đó ánh mắt phức tạp khó hiểu của Cố Chi Đảo lại lia tới.
Thẩm Phất: "..."
Thẩm Phất bình tĩnh đặt nước chanh xuống, bước nhanh về phòng để ngủ.
Cố Thanh Sương chứng kiến một màn này, thừa dịp Cố Chi Đảo di chuyển tới hồ cá bèn không khỏi kéo anh ấy vào phòng mình.
"Làm gì vậy anh, anh quên mục đích mình lên show rồi hả?"
Cố Chi Đảo ngồi lên chiếc ghế sofa đơn sát giường cô ấy, tiện tay lật một quyển tạp chí: "Biết mà."
Cố Thanh Sương tức chết: "Thế anh còn rót nước chanh cho Thẩm Phất?"
"Chẳng những riêng Thẩm Phất, không được rót cho những người khác luôn."
Vốn dĩ cô ấy đã không có chút hào quang nào ở trong show, mời người thân tới mà còn không giúp mình.
Cố Chi Đảo ngẩng đầu lên nói: "Các khách mời nữ khác cũng có mặt ở phòng khách, anh chỉ rót cho em thì chẳng phải những người còn lại sẽ rất sượng à? Có mỗi ly nước chanh thôi."
Cố Thanh Sương: "Anh biết show yêu đương là gì hay không? Chính là nơi mà mình nở mũi thì người khác gượng gạo, mình gượng gạo thì người khác nở mũi đó! Em nhờ anh đến đây là hy vọng anh quăng cục lơ cho Thẩm Phất, anh thì hay rồi."
Cố Chi Đảo trầm ngâm chốc lát, nói: "Anh từng kể em nghe về bạn gái minh tinh cũ bị nhà họ Cố đuổi đi chưa?"
Cố Thanh Sương chợt có dự cảm xấu: "Anh đừng nói với em là ——"
"Đúng, là Thẩm Phất." Cố Chi Đảo thở dài thườn thượt: "Bác gái của em cho cô ấy một khoản tiền, sỉ nhục cô ấy, ép cô ấy bỏ anh, nhưng mà cô ấy lại không nhận số tiền kia."
Cố Thanh Sương ngơ ngác: "Bao nhiêu tiền?"
"Năm triệu."
"Không nhận năm triệu? Cô ta thấy tiền là sáng mắt mà? Với cả lúc chưa hot chẳng phải cô ta thiếu tiền lắm sao?" Cố Thanh Sương kinh ngạc: "Vậy cô ta khá thật lòng với anh á!"
"Nhỉ, người duy nhất không lấy tiền trong ngần ấy năm." Cố Chi Đảo nói một cách bất đắc dĩ: "Nếu nhắc đến chuyện này, anh vẫn rất có lỗi với cô ấy."
Tuy ban nãy Thẩm Phất cầm đi năm triệu từ chỗ anh ấy không thèm chớp mắt lấy một cái.
Nhưng đối với Cố Chi Đảo mà nói, năm triệu hiện tại và năm triệu của khi xưa không cùng một khái niệm.
Lúc ấy cô khó khăn nhường nào còn không cần tiền, bây giờ giá trị con người đã tăng vọt, làm sao lại bận tâm đến năm triệu cỏn con này?
Cố Thanh Sương nghe vậy, nói chắc nịch: "Cô ta vẫn hận anh đó.
Anh à, em rất hiểu tâm lý con gái, nếu cô ta không thèm để ý thì giờ chẳng hận anh đâu.
Anh còn triển vọng."
Mặc dù trong lòng hơi khó chịu vì ông anh họ thân thiết bị Thẩm Phất cướp đi, hơn nữa nếu về sau thành đôi thật, lẽ nào mình còn phải làm họ hàng với Thẩm Phất ư?
Nhưng cứ như thế, không chừng chuyện của Giang Thứ sẽ có bước ngoặt.
Cố Thanh Sương bỗng thay đổi chủ ý: "Anh mau cướp người về đi, em giúp anh."
...
Giờ ăn tối, cộng thêm Cố Chi Đảo, tổng cộng chín khách mời, rốt cuộc đã tập trung lại một chỗ.
Tổ sản xuất tuyên bố thể lệ kỳ thứ năm: "Tình yêu không chỉ là chuyện giữa hai người, nhận được sự hài lòng của phụ huynh cũng rất quan trọng.
Ngày mai chúng tôi sẽ mời phụ huynh của các vị, tham gia vòng "Gặp Mặt Người Nhà" với thời hạn một ngày, trước lúc