"..."
Ông cụ thấy biểu tình của cháu trai và Thẩm Phất đều không giống như mình nghĩ, nhất là vẻ mặt mờ mịt và sửng sốt của Thẩm Phất.
Ông hơi nhăn mày.
Làm sao, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Ông lại lườm sang Giang Thứ đang vô cùng xấu hổ vì vừa thẹn vừa tức sau đó bỗng giật mình hiểu ra...!hoá ra này từ trước đến nay thằng nhãi vẫn luôn lừa ông!
Vốn dĩ thằng nhãi này thường không về nhà cũ, vừa về đến đã banh mặt nói cái gì mà nó và Thẩm Phất thích nhau, trời đất tạo thành một đôi, không chuyện gì có thể chia cách bọn họ, không cho nó ở bên Thẩm Phất nó liền đi nhảy lầu.
Ông nghe nó niệm đến mức tai sắp chai luôn rồi, ông nghĩ, cũng không cấm mày ở bên Thẩm Phất mà.
Còn không phải bản thân mày vô dụng, không canh được người.
Người ta vừa đủ mười tám tuổi đã chờ không kịp chạy mất.
Có thể trách được ai hả?
Nếu Thẩm Phất có ý với nó thật thì kết hôn luôn.
Phiền chết rồi, đỡ phải thằng nhãi này cả ngày đi quấy rầy mình và bà xã.
Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Thẩm Phất rõ ràng là không hiểu chuyện gì, rõ ràng là còn không thích thằng nhãi này đâu.
Thằng nhãi này mong ngóng đơn phương suốt tám năm luôn!
Đứa cháu này, hại ông mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
Trên mặt ông cụ vừa trắng vừa xanh quay đầu lườm Giang Thứ, nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người thế này thì ông đã cởi giày đuổi theo đánh anh rồi.
Giang Thứ làm sao biết ông cụ sẽ đột nhiên không kịp chuẩn bị làm ra chuyện này.
Sở dĩ mỗi lần anh về nhà cũ đều lải nhải như vậy còn không phải là sợ nhỡ một ngày Thẩm Phất đồng ý trong nhà lại không chịu, cho nên nói như vậy cho ông bà chú hai thím hai chuẩn bị tinh thần trước hay sao?! Chờ anh lải nhải tới mức tai ông chai rồi thì sẽ không ngăn cản anh.
Ai ngờ ông già này lại tưởng thật rồi làm chuyện không giống lẽ thường.
Anh lật bàn của các khách mời nam khác, ông vừa đến đã lật luôn cái bàn anh vất vả chuẩn bị.
Còn chuyện gì có thể hại cháu trai hơn thế này sao?
Giang Thứ sợ Thẩm Phất khó chịu, không rảnh bận tâm việc giải thích rõ với ông cụ, nhanh chóng cầm tay Thẩm Phất kéo cô xuống lầu ngay trước mặt mọi người.
Anh quay phim muốn đi theo cũng bị Giang Thứ phất tay ra sau ý bảo ngừng lại, mấy nhân viên quay phim ngập ngừng một lát cũng không dám đi theo.
Thẩm Phất bị Giang Thứ kéo tới lầu ba.
Chân Giang Thứ dài lại bước nhanh nên Thẩm Phất phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp.
Cô nhìn anh vội vàng kéo mình đi, ánh mắt chuyển qua bóng lưng cao lớn của anh, cảm xúc trong lòng không biết nên diễn tả ra sao.
Ngoại trừ mờ mịt còn có một chút khẩn trương.
Thẩm Phất là một người rất ít khi cảm thấy khẩn trương.
"...Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Phất tránh khỏi tay Giang Thứ.
Không nói tới việc người quản lý vốn hẳn nên tới thay người nhà cô biến thành ông của Giang Thứ, nhưng ông bà của Giang Thứ nói những lời đó là có ý gì?
Thời điểm Thẩm Phất ở nhờ trong nhà họ Giang thì ông nội Giang đối xử với cô rất tốt, không chỉ sai người giải quyết việc cô bị họ hàng làm khó dễ, thanh toán tiền thuốc men cho cô, mỗi tháng còn kêu trợ lý chuyển cho cô tiền tiêu vặt bằng với Giang Thứ.
Chẳng qua bản thân ông nội Giang là người quyền cao chức trọng lại bận rộn ít nói, tổng cộng số lần Thẩm Phất thấy ông trong ba năm không vượt quá năm lần, cô biết đi đâu để đoán được suy nghĩ của ông ấy.
Cho nên Thẩm Phất chưa bao giờ cố gắng suy nghĩ mục đích ông Giang giữ cô ở tại biệt thự của cháu trai.
Nhưng nghe câu vừa rồi thì ý của ông không lẽ là muốn tác hợp cô và Giang Thứ?
Bàn tay Giang Thứ bị buông ra bỗng cảm thấy trống không.
Anh nhìn xuống bàn tay đột nhiên trống vắng của mình một cách vô thức, môi mấp máy nói: "Hình như ông ấy có nhầm lẫn gì đó."
Sau khi anh nói xong liền xuyên thấu qua kính râm nhìn chăm chú từng biểu cảm trên mặt Thẩm Phất.
Những biểu hiện của Giang Thứ trong chương trình trong khoảng thời gian này quả thực rất khiến người ta hiểu lầm.
Đừng nói ông cụ hiểu lầm, chính cả lòng cô cũng giống như một hồ nước lặng lại bị anh quấy đến không thể yên tĩnh được.
Vừa rồi Thẩm Phất thiếu chút nữa cho rằng ông cụ muốn cưỡng ép Giang Thứ cưới cô.
Với địa vị hiện tại của nhà họ Giang căn bản không quan trọng chuyện liên hôn, lúc Thẩm Phất còn ở nhà họ Giang đã nghe nói qua về yêu cầu đối với con dâu của ông cụ, chỉ cần phẩm hạnh tốt là được.
Đã không phải ép buộc, Thẩm Phất liền thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không hi vọng những hành động kỳ quái của Giang Thứ trong chương trình đều xuất phát từ việc bị ông cụ ép buộc.
Những biểu cảm của cô Giang Thứ đều thu hết vào mắt, lại không nhịn được cứng đờ: "Sao em lại thở phào kiểu nhẹ nhõm thế nhỉ?"
Thẩm Phất không hiểu ra sao: "Sao em lại không được thở phào một cái hả?"
Giang Thứ lập tức đen mặt...!anh có cảm giác bị ghét bỏ, nghe nói chỉ là ông cụ hiểu lầm hai người bọn họ, không cần kết hôn với anh cô vui thế sao? Cư nhiên giấu cũng không thèm giấu, giống như bỏ được gánh nặng liên tục thở phào trước mặt anh.
Giang Thứ cả giận nói: "Em thở hắt ra ở ngay trước mặt anh."
Thẩm Phất: "Không thì em phải ngừng thở trước mặt anh chắc?"
Giang Thứ: "..."
Giang Thứ sắp tức chết rồi, anh cảm thấy trên đầu anh rất xanh, bốn tên kia đều có điểm để cho cô thích, chỉ có anh từ đầu đến chân không có điểm nào hấp dẫn cô đúng không?
Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Giang Thứ lạnh lùng nhíu mày nhìn nhìn chằm chằm Thẩm Phất, bất ngờ nói: "Em cảm thấy anh đẹp trai không?"
Thẩm Phất: "..."
Có bệnh à!
Thẩm Phất xoay người rời đi.
"..."
Giang Thứ vừa thẹn từa tức đứng tại chỗ.
Xem đi, xem đi! Ngay cả thứ khiến anh không thể bắt bẻ nhất là vẻ bề ngoài cũng không hấp dẫn được cô!
Chẳng lẽ là bởi vì nhìn lâu rồi nên giống như tay phải nhìn tay trái hoàn toàn không có cảm giác gì?
...
Những người liên quan ở phòng tiếp khách bên này sau khi kịp phản ứng đều cuống lên.
Đầu tiên là Chử Vi kìm nén không được khiếp sợ hỏi ra tiếng: "Kết hôn? Kết hôn gì?"
Thắc mắc của Cố Chi Đảo và hai người kia cũng kẹt ở cổ họng, nếu không phải Chử Vi hỏi ra trước thì chỉ sợ bọn họ cũng muốn khiếp sợ hỏi ra tiếng.
Bọn họ nhìn qua Chử Vi rồi lại quay lại nhìn chằm chằm vào ông cụ.
Mẹ Cố Chi Đảo phải cuống gấp hai lần những người này.
Người phải cùng con trai bà ở bên nhau là Thẩm Phất và người phải cùng Thanh Sương ở bên nhau là Giang Thứ...!Sao không chờ bà bắt đầu kế hoạch đã kết thúc rồi?
Bà ta vội vã tiến lên nắm lấy cánh tay của bà nội Giang Thứ: "Bác gái, lời hai người vừa nói là có ý gì?"
Ông cụ lúng túng nhìn mọi người: "Hiểu lầm, có lẽ tôi hiểu lầm một chút rồi."
Ông nói xong thì không nhịn được kéo tay của mẹ Cố đang nắm tay bà Giang Thứ ra.
Chính cô không có vợ hay sao, sao lại phải ôm tay vợ tôi.
Bà nội Giang nhìn liếc qua ông cụ, cũng kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì nên giảng hoà nói: "Chúng tôi nói đùa thôi."
Những người đang ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nói sao, bỗng dưng vừa thấy mặt đã bàn chuyện kết hôn.
Hoá ra là nói đùa à.
Bình luận cũng nhẹ nhàng thở ra: [Làm mị sợ hết hồn, mị xem sửng sốt sững sờ, hai ông bà này đúng là già còn nghịch ngợm.]
[Nhưng mà nếu nhìn vậy thì ông của Thẩm Phất và bà của Giang Thứ là bạn cũ à.
Trông hai người đó rất thân quen.
Với cả, kính râm là hẹn nhau trước à?]
Trước đó luôn có tin đồn nói thời niên thiếu Thẩm Phất từng ở nhờ nhà Giang Thứ, sau đó bị Giang Thứ đuổi ra khỏi nhà.
Hiện tại người xem đã triệt để tin nửa câu trước.
[Nửa sau giả quá đi.
Cứ có cảm giác Thẩm Phất vào nhà họ Giang ở thì người bị đuổi ra khỏi nhà sẽ là thái tử gia.]
[Bình luận trên muốn làm tui cười chết à.
Sao bác không khoa trương thêm tý, nói lúc Thẩm Phất rời đi nhà họ Giang, thái tử gia đuổi theo sau xe giống như cái ảnh động "Yến Tử không có em anh biết sống thế nào đây" hả.]*
*Nguyên văn 燕子没了你我可怎么活啊.
Mọi người đoán đi đoán lại ở chỗ này nhưng tất cả đều là những suy đoán không có chứng cứ, trước mắt còn không có ai biết hai người đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ.
[Đáng ghét, lòng hiếu kỳ của mị sắp nổ tung rồi, hận không thể trói ai đó trong hai người bọn họ lại tra khảo rõ ràng.]
Đừng nói những bình luận trực tiếp chỉ có thể đoán, mà ngay cả ông cụ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thẩm Phất rời đi Giang Thứ chán chường suốt một tháng rồi không nói lời nào dọn ra ngoài ở.
Trong lòng ông thầm mắng Giang Thứ là thằng nhãi con không bớt lo, không nhịn được nói: "Không thì ăn cơm luôn đi."
Bây giờ mới vừa mười một giờ, theo lý mà nói thì vẫn đang là thời gian người lớn các nhà gặp mặt nói chuyện, nhưng chỉ có đạo diễn biết địa vị của ông cụ, vội vã nói với tổ quay phim: "Được, chuyển sang cơm trưa đi."
Sau khi ngồi vào bàn ăn mấy khách mời nam lại một lần nữa xúm vào "ông nội Thẩm Phất".
Chử Dật vốn đã ghi chép cẩn thận suy nghĩ xem hôm nay nên nói chuyện gì trước mặt ông của Thẩm Phất để hỗ trợ em trai rồi.
Kết quả bị chuyện vừa rồi quậy một cái lập tức quên sạch bài.
Chử Vi đang cúi đầu ôn tập tài liệu bỗng ngẩng đầu cùng anh trai ngơ ngác nhìn nhau.
Trên bàn ăn hoàn toàn là sân nhà của loại người xuất thân từ nhà cao cửa rộng như Ôn Tranh Hàn và Cố Chi Đảo, cơ bản là không có chỗ trống cho bọn họ xen vào.
Mẹ Cố thì không ngừng gắp thức ăn cho hai ông bà cụ, kẹp thêm chút hàng lậu tranh thủ khen Cố Chi Đảo và Cố Thanh Sương.
Lúc bữa trưa sắp kết thúc Thẩm Phất và Giang Thứ mới lần lượt quay lại.
Trên bàn ăn sóng ngầm cuồn cuộn.
Bởi vì người xem không thấy được cuộc nói chuyện của Giang Thứ và Thẩm Phất nên đều tập trung vào người thân của hai người.
[Hai người này đi nói chuyện gì mà nhìn sắc mặt thái tử gia trông tệ thế.]
[Nói mới nhớ, vừa rồi lúc nghe thấy "kết hôn" Thẩm Phất cũng không phản ứng gì mà.
Sao giờ fans CP của cặp Giang Thứ Thẩm Phất nhảy mạnh thế, tag của bọn họ đã mười lăm vạn lượt tương tác rồi, nói thật thì căn bản tôi không nhìn thấy tý cảm giác CP nào giữa hai người đó.]
"Không Ai Biết Ship Bằng Tôi": [Nói không sai, hơn nữa không phải có lý luận nói là, thời niên thiếu không thích người nào đó thì sau này khả năng cao cũng sẽ không thích à.
Nếu Thẩm Phất và thái tử gia quen biết nhau từ khi đó thì càng chứng minh điểm này.]
Fans CP của Giang Thứ Thẩm Phất cũng bị chuyện vừa rồi làm cho xao động, không kịp để ý bình luận, mãi mới phản bác trong bình luận trực tiếp: [Thế thì giải thích việc Thẩm Phất