Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 52


trước sau



Cả bình luận đều thét lên.
[Aaaa cô dì chú bác anh chị em! Mị sửa sang lại một chút tin tức vụn vặt.]
[Cho nên thời cấp ba Thẩm Phất có thích một người, cũng chính là bạch nguyệt quang không thể quên trong miệng thái tử gia, không biết là ai, chúng ta tạm thời gọi là X được rồi.]
[Nhưng vấn đề là, thái tử gia không biết Thẩm Phất mang theo ảnh chụp chung với ảnh bên người mà không phải là tên X nào đó.

Nói cách khác thì nếu như tồn tại một tên X thì vì sao Thẩm Phất lại không mang theo ảnh chụp của X??? Sao Thẩm Phất có thể có bạch nguyệt quang khác hả.]
[Cho nên ý của bên trên là, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?]
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Đệch, ông đây sắp vội chết rồi! Cả thế giới! Đều biết! Thẩm Phất cô ta yêu anh! Chỉ có tên đầu đất Giang Thứ nhà anh không biết! Cả thế giới! Đều biết! Giang Thứ có thể trao cả tính mạng cho cô! Chỉ có Thẩm Phất cô là không biết!!!]
Bình luận trực tiếp kịch động xong đều cười chết: [Hải Đăng đừng kích động, văn học hiến mạng* mà cũng dùng tới luôn.]
*Văn học hiến mạng 命给文学: Loại tiểu thuyết mà nhân vật chính thích trao sinh mạng mình cho người mình thích.

Có thể vì người đó mà từ bỏ cả sinh mạng.
Một đám người đang vây quanh đống lửa trên bờ cát phối hợp tổ chương trình tổ chức trò chơi rốt cuộc đã phát hiện hai người Thẩm Phất và Giang Thứ không thấy đâu.
Thẩm Phất vẫn luôn ngủ sớm có thể hiểu được, sao Giang Thứ không thấy bóng dáng đâu?
Cố Thanh Sương nhìn chung quanh một vòng rồi hỏi: "Giang tiên sinh đâu?"
Hứa Điều Điều cắn hạt dưa nói: "Vừa rồi nói đi lấy đồ uống xong thì không thấy quay lại."
Các khách mời nam mới không quan tâm Giang Thứ đi đâu, nhưng lại rất để ý việc hai người Thẩm Phất và Giang Thứ đồng thời biến mất.

Giang Thứ sẽ không lại thừa dịp bọn họ không chú ý vận dụng thủ đoạn trà xanh đi vào phòng Thẩm Phất đi?
Chử Vi và mấy người Hướng Lăng Vân nhìn nhau, trong lòng vẫn còn ám ảnh chuyện xảy ra ngày chụp tạp chí.
Cố Chi Đảo đứng dậy đầu tiên, anh ấy mỉm cười nói: "Bờ biển nhiều người, tôi sợ lỡ ai trong bọn họ bị fan hâm mộ vây quanh, tôi đi xem thử xem sao."
Những người khác: "..."
Lấy cớ hay lắm, xem ra vị khách mời nam thứ năm này không phải là đèn cạn dầu đâu.
Cố Chi Đảo đi về phía khách sạn.
Thấy anh ấy đi qua thì mấy khách mời nam khác đều thả lỏng lại.
Hai đối thủ cạnh tranh đứng cùng một chỗ nhất định sẽ đánh nhau.
"Không Ai Biết Ship Bằng Tôi" lại kích động: [Tôi cảm thấy fan CP Đảo Phất chúng ta còn có thể cứu vớt một chút, xông lên đi thầy Cố Chi Đảo, mau ngăn Giang Thứ lại.]
Những người xem khác đang vội vã chuyển màn ảnh khắp nơi để tìm bóng dáng Giang Thứ thì chuyển tới bên này nhìn thấy một câu như vậy bỗng cả giận nói: [Tà giáo cút đi.]

...
Mặc dù đầu óc Giang Thứ giống như lọt vào trong sương mù nhưng anh vẫn nhớ số phòng Thẩm Phất vô cùng rõ ràng.
"2805! Tôi phải đi qua phòng 2805 cướp người ngay bây giờ!"
Vương Hiên Hoành căn bản không ngăn nổi anh.
Nhưng Vương Hiên Hoành cẩn thận nghĩ lại, tại sao phải ngăn, nếu nhân cơ hội này giúp hai người đó thành một cặp thì sau đó vị thiếu gia này còn không phải cảm ơn mình à?
Thế là Vương Hiên Hoành dứt khoát buông Giang Thứ ra, cầm lấy điện thoại di động liên hệ tổ chương trình.
Việc cấp bách hiện tại là đóng bớt một số camera trực tiếp gắn cố định quanh đây.
Tất cả người xem thấy anh ta gọi điện thoại đều đang gào lên: [Đậu xanh rau má hành vi của Vương tổng chính là phim truyền hình chiếu tới cao trào anh ta bất ngờ rút phích cắm ra! Nếu đêm nay không thấy được gì tui sẽ tập hợp mọi người đi ám sát anh ta thật đấy!]
Giang Thứ đẩy Vương Hiên Hoành ra, hùng hùng hổ hổ đi về phía cửa phòng Thẩm Phất một cách đầy khí thế, trong đầu đều bị bốn chữ "cường thủ hào đoạt" nhét đầy, đêm nay kiểu gì anh cũng phải cưỡng hôn lại.

Chỉ cho phép Thẩm Phất cướp mất nụ hôn đầu tiên của anh mà không cho phép anh hôn cô?!
Chưa nhìn thấy heo chạy chẳng lẽ còn chưa ăn thịt heo bao giờ hay sao?
Lại còn nghĩ anh chưa đọc qua văn học loại chim hoàng yến* chắc?
*Văn học loại chim hoàng yến 金丝雀文学: Thể loại tiểu thuyết mà nam chính thích cầm tù nữ chính hay khiến nữ chính chỉ có thể dựa dẫm vào mình.
Ánh sáng trên hành lang khách sạn u ám nhưng Giang Thứ vẫn đi trật bước nào vọt tới cửa phòng Thẩm Phất.
Anh nắm chặt tay, đầu nặng chân nhẹ nhìn một vòng chung quanh.
[Thái tử gia tìm cái gì vậy?]
Bình luận trực tiếp vừa chạy xong liền thấy Giang Thứ tìm thấy chốt mở đèn tường gần cửa phòng, "bụp" một tiếng đóng lại đèn tường gần cửa phòng Thẩm Phất rồi bật đèn tường phòng đối diện tự điều chỉnh cho mình một ánh đèn ngược sáng.
Mặc dù không có kính râm nhưng người xem trực tiếp đã cảm thấy dường như anh đang đeo kính râm.
Bình luận: [Hahahahaha mặc dù uống say nhưng có chết cũng phải làm ra vẻ!]
Giang Thứ mới mặc kệ là đang phát sóng trực tiếp hay đang làm gì, khốc soái cuồng duệ giơ tay gõ cửa: "Thẩm Phất, em ra đây cho anh!"
Lúc đầu người xem cho rằng Giang Thứ đi tới đây sẽ bị rén, ai ngờ anh thật sự thừa thế xông lên gõ cửa phòng Thẩm Phất, tất cả đều kích động đến đứng từ trên ghế dậy.
[Thái tử gia xông lên! Hai mươi vạn người xem đang cổ vũ anh!]
[Aaa thái tử gia xông lên, hãy ghim câu "thái tử gia rất được" lên màn hình!]
[Hiện tại tôi tuyên bố D chính là người đàn ông mạnh nhất trong chương trình hẹn hò này!]
Bình luận còn chưa hết hưng phấn thì cửa phòng đã bị mở ra từ bên trong, Thẩm Phất nhíu mày đi ra: "Em không bị điếc, gõ mạnh như thế làm gì?"
Giang Thứ trợn trừng mắt nhìn Thẩm Phất mấy giây.
Trừng đến mức Thẩm Phất bắt đầu cảm thấy khó hiểu anh mới từ từ vừa tức vừa giận đỏ vành mắt một cách vô lực, bóng lưng rộng lớn đều suy sụp, anh cúi người đến gần Thẩm Phất rồi gác đầu lên vai cô: "Sao em lại không để ý tới anh."
Bình luận: [Đệch.]
[Xoá chữ mạnh đi.]
Vừa rồi Thẩm Phất đang ở trong phòng sắp xếp quần áo thể thao để mặc đi leo núi ngày mai, nghe thấy Giang Thứ gõ cửa cô không nghĩ chút nghĩ ngợi chạy ra mở cửa, ai ngờ vừa thấy cô anh liền trưng ra bộ dáng của người bị bỏ rơi.
Dường như Giang Thứ có chút đứng không vững, anh không chỉ cúi người gác cằm trên vai cô mà cả thân hình cao lớn đều đè về phía cô.
Thẩm Phất hơi lảo đảo, vội vàng bám lấy khung cửa tránh khỏi bị anh đè lên người rồi cùng nhau ngã xuống.
Giang Thứ cảm giác được người trong lòng lảo đảo thì hình như hơi tỉnh táo lại không dồn hết trọng lực lên người cô nữa.
Thẩm Phất đỡ cánh tay anh: "Sao vậy?"
Trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt, Thẩm Phất nhăn mũi.
Đây là uống rượu?
Cô còn hỏi anh sao vậy?!
Giang Thứ đứng thẳng người lạnh lùng nói: "Có nhân ắt có quả, báo ứng của em chính là anh."
Thẩm Phất: "...?"
Giang Thứ nhìn chằm chằm cô một cách lạnh lùng nhưng tai lại càng ngày càng đỏ, anh cố gắng tỏ ra hùng hồn: "Lúc em cưỡng...!anh chắc không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay nhỉ, hôm nay anh có ân báo ân có thù báo thù, chỉ muốn cưỡng...!lại!"
Không biết chạm tới từ mẫn cảm nào, có mấy từ ở giữa bị ngắt tiếng.
Bình luận sắp tức chết rồi: [Aaaa chữ bị ngắt tiếng rốt cuộc là chữ gì hả?!]
Bọn họ cực kỳ không muốn nghĩ sai nhưng cmn vừa lúc biến mất chữ mấu chốt! Sao bọn họ có thể không nghĩ sai được hả?
Thẩm Phất nghe Giang Thứ nói xong thì hơi ngẩn ra, hai tay đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của anh: "Chờ một chủt, anh uống say rồi."
Câu này nghe vào tai Giang Thứ hoàn toàn biến thành lời từ chối, thế mà vẫn dám dùng lí do anh uống say để qua loa lấy lệ với anh, sao anh có thể uống say được, không phải anh vẫn đang yên lành đứng vững ở đây à? Anh còn nhận rõ số phòng của cô.

Trước mặt anh cũng chỉ có một bóng dáng cô, không biến thành hai người.
Giang Thứ cười lạnh nắm lấy cổ tay Thẩm Phất: "Anh không uống say, đừng hòng cản anh."
Đêm nay, chính là lúc này, anh chỉ muốn ép cô thích anh.
Vẻ mặt Giang Thứ ra vẻ lạnh lùng nhưng tai anh lại đỏ tới mức muốn rỉ máu, anh không chờ Thẩm Phất kịp phản ứng đã đè cô dựa vào tường.
Người xem lại thi nhau thét lên trong bình luận.
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Aaa mau ôm chặt eo của bả, thiếu một bước rồi, mau ôm chặt eo của bả!]
Bình luận: [Thầy Hải Đăng hahaha thầy bình tĩnh một chút!]
Lưng Thẩm Phất chạm vào bức tường lạnh buốt.
Mặc dù Giang Thứ nói linh ta linh tinh nhưng cô vẫn nhận ra được một chút thông tin.

Thẩm Phất im lặng một lát rồi ngước mắt lên hỏi: "Anh muốn hôn em?"
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ mục đích tới đây của Giang Thứ.
Thẩm Phất không thể tin nổi, cùng lúc lại có chút buồn cười.
Sau khi Giang Thứ say thì nói nhảm nhiều thật đấy.
Nhưng lại rất đáng yêu.
"Làm sao?" Giang Thứ cười lạnh kiểu cường thủ hào đoạt, thậm chí còn buông một tay ra đi nắm cằm Thẩm Phất, bóp cho môi của cô chu lên: "Cười cái gì? Không được cười."
Giống như mọi chuyện vòng đi vòng lại, dần dần lại vòng thành một vòng tròn.
Thẩm Phất nhớ tới thời điểm trước khi cô rời đi nhà họ Giang vào mấy năm trước, lần đó cô cũng đầu váng mắt hoa quỳ trên người anh giống như này, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì, nhìn tỉnh táo nhưng kỳ thực chính bản thân không biết mình đang làm gì.
Đêm đó cô hôn lên khoé môi anh.
Thế thì hiện tại Giang Thứ cũng như vậy sao?
Đều nói say rượu thì nói thật, có người tin có người không.
Nhưng Thẩm Phất tin.
Bởi vì chính cô đã từng phát tiết những tình cảm hồi hộp trong khoảng thời gian đó ra

khỏi miệng sau khi uống say.
Thẩm Phất đẩy tay Giang Thứ ra.
Giang Thứ: "..."
Anh bỗng nhiên giống như bong bóng xì hơi, dáng vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ biến thành hơi uể oải.
Nhưng giây tiếp theo Thẩm Phất đã nâng mặt anh lên.
"..." Giang Thứ vừa mừng vừa sợ nuốt nước bọt.
Thẩm Phất nhìn sâu vào mắt Giang Thứ, ánh sáng từ đèn tường sau lưng anh chiếu vào bên mặt anh, chiếu sáng sống mũi cao và khuôn mặt điển trai hoàn mỹ của anh.
Hốc mắt đỏ bừng của anh loáng thoáng còn ngậm hơi sương.
Thẩm Phất hỏi: "Người anh muốn hôn là ai?"
Cô muốn hoàn toàn biết rõ suy nghĩ hiện tại của Giang Thứ, không dây dưa dài dòng, không có bất kỳ hiểu lầm gì.
Giang Thứ trả lời không chút nghĩ ngợi hơn nữa còn tỏ ra đắc chí: "Bà xã của anh."
Thẩm Phất lại hỏi: "Bà xã của anh là ai?"
Giang Thứ rũ mắt trả lời một cách thẹn thùng: "Thẩm Phất."
Thẩm Phất không nhịn được cười.
Thấy cô cười, Giang Thứ cúi đầu xuống muốn hôn cô.

Cưỡng hôn, chính là lúc này!
Thẩm Phất bóp miệng anh.
Giang Thứ: "..."
"Còn chưa hỏi xong." Thẩm Phất dùng một tay đánh vào lưng anh rồi tiếp tục hỏi: "Thế thì, vì sao anh uống say lại muốn hôn Thẩm Phất?"
Giang Thứ cảm thấy rất tổn thương, vì sao không cho anh hôn trả.
Anh vừa bực vừa nói đầy lý lẽ: "Bởi vì anh thích Thẩm Phất."
Rốt cục nghe được điều mình muốn nghe, nhịp tim Thẩm Phất đột nhiên tăng nhanh một cách không kịp phòng bị.
Cô vẫn giữ mặt Giang Thứ, định khiến anh tỉnh táo hơn chút: "Anh uống say hay là đang nói nhảm vậy, anh biết anh đang nói gì không?"
Nghe mà xem, không cho anh hôn chưa tính, còn đổ cho anh đang nói linh tinh.
Cồn xông thẳng vào não, Giang Thứ nhìn Thẩm Phất nhưng trong lòng vô cùng khổ sở, từ ngày cô rời đi đến bây giờ anh giống một ngọn núi lửa không ngừng bị đè nén, không đi bắt cô về, nhưng lại tin vào mấy câu nói quỷ quái nói nhỡ đâu cô và người khác là yêu nhau thật lòng thì sao, nếu anh chia rẽ bọn họ cô sẽ hận anh cả đời.
Nhưng vì sao hết người này tới người khác lại vẫn không tới lượt anh?!
Anh kém cỏi thế sao?
Giang Thứ đè Thẩm Phất lên tường rồi tức giận nói: "Thích em, rất thích, bắt đầu thích từ rất lâu rồi, sao em có thể đối xử với anh như vậy?"
"Rất lâu?" Thẩm Phất nhạy bén bắt được trọng điểm, tiếp tục tra hỏi: "Lâu cỡ nào?"
Chẳng lẽ không phải sau khi tham gia chương trình mới có ấn tượng tốt với cô sao?
Bắt đầu thích cô từ khi nào?
Chính Giang Thứ cũng không phân biệt được.
Thời niên thiếu ở cùng nhau lâu như vậy, sao có thể phân biệt rõ cụ thể là ngày nào?
Có thể là buổi chiều nóng bức nào đó sau khi anh chơi bóng rổ về, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tắm rửa trong phòng tắm rồi bắt đầu mặt đỏ tai hồng một cách khó hiểu.
Cũng có thể là không biết bắt đầu từ bao giờ anh luôn muốn đi đường vòng qua phòng học của cô, dựa vào ưu thế chiều cao giả bộ liếc nhìn xem cô đang làm gì một cách hờ hững.
Lại hoặc là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc váy xếp ly, đột nhiên ý thực được nam sinh và nữ sinh không phải cùng một giới tính.
Từ lúc anh mười mấy tuổi đến bây giờ xung quanh tất cả đều là cô, nhưng khi đó tâm tư của cô có phải đều ở trên người người khác không?
Chỉ tưởng tượng thôi mà trong lòng Giang Thứ giống như bị một bàn tay bóp chặt lấy, có cảm giác cay đắng khôn kể.
"Anh không biết." Giang Thứ rầu rĩ nói: "Từ lúc một tuần em chỉ cho anh một trăm tệ."
Còn nhớ chuyện này à.
Thẩm Phất có chút xấu hổ.

Lúc ấy không phải là vì cô nhìn anh cảm thấy hơi ngứa mắt à, nếu là đối thủ một mất một còn chẳng lẽ cô lại cho anh một trăm vạn?

Nhưng trong lòng cô đồng thời cũng cảm thấy rất thoả mãn.
Quả nhiên, cô đã nói khẳng định là hệ thống có vấn đề.
Giang Thứ lại lặp lại lải nhải: "Nhưng sao em có thể đối xử với anh như vậy?"
Thẩm Phất nhìn khuôn mặt tuấn tú ra vẻ tủi thân của anh thì không nhịn được hỏi: "Em đối xử với anh như nào?"
Giang Thứ ấn vai Thẩm Phất lên án một cách phẫn nộ: "Em mắt đi mày lại với thằng khác!"
Tội này Thẩm Phất không nhận, từ sau khi tham gia chương trình cô căn bản không để ý tới ai.
Cô: "...Em mắt đi mày lại bao giờ."
"Từ lúc tham gia chương trình tới giờ!" Giang Thứ càng nói càng tức: "Lại còn nói tên lùn chết tiệt kia là mối tình đầu của em!"
Thẩm Phất ngây người một lát mới phản ứng được tên lùn chết tiệt anh nói là ai.
Mặc dù Chử Vi chỉ cao một mét bảy tám nhưng không tính là thấp, ngược lại còn tính là có chiều cao cân xứng nhất của giới idol.
Cô nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Giang Thứ có chút buồn cười nhưng vẫn cố nhịn được.
Cô nói: "Mối tình đầu của em là anh."
Không khí trên hành lang nhất thời đọng lại một lát.
Vô cùng yên tĩnh.
Giang Thứ sửng sốt.
Có, có ý gì?
Đừng nói Giang Thứ sửng sốt, người xem cũng ngây ngẩn ngây ngẩn cả người.
[Aaa đây là hoàn toàn chứng minh việc thời niên thiếu bả cũng có tình cảm với thái tử gia còn gì! Nói tiếp đi nói tiếp đi bọn mị lại không phải người ngoài!]
Câu thái tử gia vẫn luôn nhắc đi nhắc lại cưỡng...!(ngắt tiếng) thì là gì hả, đến cùng còn có chuyện gì mà bọn họ không biết?!
Bình luận vốn đang gào thét, Thẩm Phất giương mắt nhìn camera ở xa rồi bỗng dừng lại.
Cô đột nhiên nhớ ra trên hành lang hẳn là có camera phát sóng trực tiếp.
"..."
Nhưng mà hiện tại mới nhận ra hình như muộn rồi.
Không phải muốn hôn sao?
Đi vào rồi hôn.
Thẩm Phất nghĩ vậy xong liền nắm chặt cổ áo của Giang Thứ lùi lại hai bước kéo theo anh vào phòng.
Hiện tại trong đầu Giang Thư mơ mơ màng màng nhưng vẫn không quên trở tay đóng cửa lại.
Đúng lúc này cuộc điện thoại Vương Hiên Hoành gọi phát huy tác dụng, tổ chương trình vội vàng ngắt đường dây phát sóng trực tiếp bên này.
Giao diện lập tức đen kịt một màu, ngay cả một chút âm thanh còn xót lại cũng biến mất.
Bình luận: [Aaaaa vừa đến cao trào đã bị cắt đứt! Vương tổng anh sẽ bị đuổi giết thật đấy anh có tin không?!]
Vương Hiên Hoành canh giữ ở đầu hành lang bên này, thấy cửa thang máy mở rồi Cố Chi Đảo bước ra từ bên trong thì vội vàng đi tới đẩy anh ấy lùi lại vào thang máy.
Nhưng tất cả người xem đang mải bình luận gào thét chẳng ai còn quan tâm tới Cố Chi Đảo họ Đảo hay là họ Chi nữa.
...
Hệ thống vội vàng chạy tới xuất hiện trong đầu Thẩm Phất: "Thẩm Phất! Tôi còn chưa tốt nghiệp nên không biết! Hoá ra chỉ số rung động vượt qua mức trần 100 thì cũng không kiểm tra được, sẽ khiến cho máy móc cháy hỏng mất tác dụng!"
Còn chưa gào xong đâu lại thấy Giang Thứ đang đè Thẩm Phất trên ván cửa trả cho cô một nụ hôn tới muộn.
Dáng người Giang Thứ cao lớn che kín Thẩm Phất, chỉ có thể thoáng nhìn thấy một vài sợi tóc dài tán loạn trên bả vai anh.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ khiến bầu không khí càng thêm kiều diễm.
Hai tay Thẩm Phất ôm lấy cổ Giang Thứ.
Lần đầu tiên Giang Thứ được ôm cô như vậy, đầu óc anh mơ màng chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, vành tai đã đỏ vô cùng.
Sao cô, sao cô lại chủ động hôn anh rồi?
Mặc kệ.
Thừa dịp hiện tại chưa tỉnh mộng hôn thêm chút nữa, hôn hồi vốn.
Hệ thống: "..."
...Hôn thật rồi?
À, vậy không sao.
Hệ thống vẫn còn vị thành niên nhanh chóng che mặt rút lui.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện