Trong ba người thì mặt ngoài Cố Chi Đảo là người bình tĩnh nhất, nhưng thật ra nội tâm lại như vừa trải qua sóng to gió lớn.
Chử Vi và Ôn Tranh Hàn tham gia chương trình lâu vậy rồi, ban đầu còn tưởng rằng Thẩm Phất tới đây vì bọn họ, về sau lại bị Thẩm Phất từ chối đến mất cảm giác luôn rồi, những trải nghiệm trong đó khổ không thể tả.
Lòng tự tin của bọn họ đã dần tàn lụi trong gió.
Nhưng Cố Chi Đảo thì vẫn chưa.
Anh ấy vẫn giữ vững lòng tin rằng năm đó Thẩm Phất không nhận số tiền năm trăm vạn kia, bị ép rời xa anh ấy nên vì yêu sinh hận, hận suốt hai ba năm.
Cho nên bây giờ tham gia chương trình mới đối xử với anh ấy lạnh nhạt như vậy.
Anh ấy cảm thấy mình vẫn có cơ hội quay lại từ đầu.
Nhất là trong hai ba năm này Thẩm Phất rời xa anh chỉ yêu đương với một người là Chử Vi.
Hơn nữa trước khi tham gia chương trình anh ấy có xem bản ghi hình mấy kỳ trước, trong đó Thẩm Phất không nể tình Chử Vi chút nào, có thể thấy rằng cô căn bản không có hứng thú với Chử Vi, nói không chừng năm đó chỉ quen cậu ta để giết thời gian thôi.
Nhất định còn có một góc trong lòng cô vẫn thuộc về mình.
Cho nên giây phút này Cố Chi Đảo cầm móc chìa khoá trong tay, ánh mắt càng lập loè không chừng.
Vì sao mấy người này đều có tín vật đính ước cô ấy tặng cho mình?
Sau một hồi im ắng như ở giữa nghĩa trang.
Chử Vi là người đầu tiên không nhịn được nữa, cậu ta nhìn sang Ôn Tranh Hàn rồi đề nghị: "Nếu không thì chúng ta đi hỏi Giang Thứ xem anh ta có có không?"
Ôn Tranh Hàn nhíu mày: "Tên đó lại không phải là bạn trai cũ của Thẩm Phất, chỉ là đang theo đuổi cô ấy thôi, sao có thể có được?"
"Nhỡ có thì sao?" Chử Vi buồn lo: "Phải biết rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra."
Ôn Tranh Hàn im lặng một lúc, trong thoáng chốc cũng cảm thấy dao động.
Chẳng lẽ Giang Thứ cũng thế...?
Hiện tại những người có móc chìa khoá trong tay không phải đều từng yêu đương với Thẩm Phất hay sao?
Chuyện Cố Chi Đảo từng ở bên Thẩm Phất một đoạn thời gian ngắn là dạo gần đây Ôn Tranh Hàn biết được từ chỗ Cố Thanh Sương.
Sau khi ba người bọn họ bao gồm cả Hướng Lăng Vân biết chuyện này đều choáng váng, nhưng không dằn vặt đau khổ quá nhiều đã vô cùng tỉnh táo tiếp thu sự thật là trong khách mời nam lại có tới bốn người là bạn trai cũ của Thẩm Phất.
Dù sao có ba bạn trai cũ đã đủ đánh nhau rồi, lại thêm một người nữa cũng không sợ nhiều.
Thậm chí bởi vì Cố Chi Đảo chỉ yêu đương với Thẩm Phất nửa tháng mà bọn họ đều âm thầm cảm thấy Cố Chi Đảo là tầng dưới chót nhất trong bọn họ.
Mới nửa tháng, nghĩ đi nghĩ lại là biết nhất định là Thẩm Phất không thể để tâm tới được.
"..."
Bọn họ biết thân phận của Cố Chi Đảo, nhưng Cố Chi Đảo không biết thân phận của bọn họ!
"Chờ… chờ một chút." Cố Chi Đảo vươn tay đè lại bả vai hai người đang định bỏ đi.
Hai người không kiên nhẫn nhìn Cố Chi Đảo.
Cố Chi Đảo nhạy bén bắt được từ mấu chốt: "Anh Ôn, anh nói "lại không phải bạn trai cũ" là có ý gì?"
Sao câu này nói như kiểu tất cả người ở đây đều là bạn trai cũ vậy?
Trong các khách mời nam không phải chỉ có mình và Chử Vi từng yêu đương với Thẩm Phất hay sao?
Hơn nữa vì sao phản ứng đầu tiên của Ôn Tranh Hàn là gọi cho Hướng Lăng Vân?
Hướng Lăng Vân không phải là sau khi tham gia chương trình mới có quan hệ, mới có ấn tượng tốt với Thẩm Phất hay sao?
...!Những điều này không phải đều do công ty quản lý của bọn họ đăng lên sao?!
Còn ở chỗ này hỏi đi hỏi lại, phiền quá đi mất.
Chẳng qua đúng là Cố Chi Đảo không tham dự vào trận đánh nhau trên sân thượng ngày đó.
Vấp phải trắc trở lâu như vậy, cuối cùng Chử Vi cũng từ trên người tên này tìm được chút cảm giác hơn người.
"Vì sao?" Cậu ta liếc nhìn anh ấy rồi nói giọng mỉa mai: "Anh Cố Chi Đảo, anh vẫn chưa hiểu rõ tình thế bây giờ hả, đương nhiên là bởi vì chúng ta đều là người yêu cũ chứ sao! Tôi, Ôn Tranh Hàn, Hướng Lăng Vân! Đều là vậy!"
Mặc dù Chử Vi không nói to nhưng bể bơi trống trải nên giống như vẫn sinh ra tiếng vọng.
Lúc này âm thanh chấn động đến mức Cố Chi Đảo ong cả đầu.
"..."
Vẻ mặt Cố Chi Đảo giống như muốn nứt lại không nứt, muốn vỡ lại không vỡ.
Anh ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ khiếp sợ nhìn Chử Vi và Ôn Tranh Hàn.
Chử Vi và Ôn Tranh Hàn đã nhìn thấy vẻ mặt tương tự như này vào buổi tối cái ngày bọn họ đánh nhau trên sân thượng.
Hai người lười quan tâm xem tâm hồn Cố Chi Đảo đã nát tới mức nào rồi, đều lắc đầu lôi thẳng Cố Chi Đảo đi tìm Giang Thứ.
...
Giang Thứ đang lái xe quay về từ quán leo núi.
Anh lưu loát đánh tay lái dừng xe trước cửa nhà nghỉ, tắt máy đóng cửa xe, xe tải nhỏ của tổ chương trình qua tay anh lái giống hệt như bước ra từ trong phim bom tấn.
Anh đeo kính râm bước từ trên xe xuống, vô cùng đẹp trai.
Ba người bên này cũng đang ở trong thang máy nhìn xuống từ tầng cao nhất.
Ôn Tranh Hàn bình tĩnh nhất, khoanh tay đứng ở chính giữa phân tích với hai người còn lại: "Không cần nói nhiều với Giang Thứ về xuất xứ của cái móc chìa khoá này, theo tính cách của tên đó thì nếu biết đây là đồ Thẩm Phất tặng thì có thể sẽ nổi giận, không cần tạo ra phiền thoái không đáng có, hai người chỉ cần ra vẻ lơ đãng cầm móc chìa khoá đi qua trước mặt tên đó."
"Nếu tên đó từng nhận được cái này thì vẻ mặt chắc chắn sẽ thay đổi.
Nếu vẻ mặt không hiểu thì chứng tỏ tên đó không có."
Chử Vi một tay nhét trong túi quần nắm chặt lấy cái móc chìa khoá bên trong.
"Ừm." Cậu ta gật đầu một cách trịnh trọng.
Cố Chi Đảo đang đứng bên cạnh giật mình đương trường: "..."
Là sao cơ?!
Trước đó anh ấy cảm thấy trong các khách mời nam thì Giang Thứ là bệnh tâm thần đấu óc vui buồn thất thường, Chử Vi là đồ ngốc, Hướng Lăng Vân thích làm ra vẻ, vì sao hiện giờ đến cả Ôn Tranh Hàn cũng lẫn vào đây?
Đáng sợ nhất là người bình thường duy nhất lúc này là anh cũng dự định tham gia vào hành động của bọn họ chỉ để biết rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Cố Chi Đảo tháo cặp kính gọng vàng đang đeo xuống rồi giơ tay lau mặt, muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Tối hôm qua sau khi Vương Hiên Hoành gọi điện thoại xong, tổ chương trình đã tắt camera một lúc.
Bởi vậy người xem không biết cuộc nói chuyện của ba người trong thang máy.
Các khách mời nam bỗng nhiên cùng nhau biến mất, bình luận trực tiếp đều đang mắng tổ chương trình tắt quá nhiều camera thì đã thấy ba người bước từ thang máy ra.
Ba người