Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 4.
Giang Thứ mất mặt về tới nhà, không muốn để ý tới Thẩm Phất nữa.
Huống chi cũng hết cuối tuần rồi, cậu ta phải quay lại trường học.
Nhờ phúc của cậu ta mà Thẩm Phất được trải qua ba ngày yên tĩnh.
Trợ lý Chu đưa Thẩm Phất đi trung tâm thương mại mua đồ, nói: "Cặp sách và văn phòng phẩm em mang tới sau này đừng dùng nữa, sau khi bắt đầu đi học chính thức cũng không thể dùng lại những món đồ cũ kia, đương nhiên không phải là bắt em vứt đồ của mình đi, ý của anh là đừng cho các bạn học xung quanh thấy em dùng."
Thẩm Phất không hiểu lắm vì sao phải như vậy, cặp xách của cô là năm ngoái bố cô đi thủ đô mua cho, vẫn rất mới.
Mặc dù lúc ở nhà ga có bị dính chút bùn nhưng sau đó cô đã giặt sạch khô ráo như ban đầu.
Nhưng cô vẫn gật đầu.
Nói nhiều sai nhiều, tới một nơi xa lạ vẫn là không nói tốt hơn.
Trợ lý Chu mua cho Thẩm Phất một đống đồ, lúc tính tiền Thẩm Phất len lén nhìn hoá đơn rồi bị số tiền bên trên làm cho giật mình.
"Thật ra đồ của em đủ lắm rồi." Thẩm Phất hơi ngượng nghịu nói nhỏ.
Cô thật sự cảm thấy không cần thiết phải mua mới.
Trợ lý Chu nói: "Không giống nhau, về sau em phải học ở đây tận ba năm, nhất định phải nghĩ cách hoà nhập với mọi người đúng không? Không muốn bị bạn học gây khó dễ thì đừng tỏ ra khác biệt với bọn họ, chúng ta chỉ cần duy trì mức bình quân giống như những nữ sinh khác là được."
Thẩm Phất trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu.
Trợ lý Chu thấy cô vẫn nhìn hoá đơn, giống như đang đang cố gắng nhớ kỹ số tiền bên trên thì cười nói: "Anh toàn quét thẻ thôi, thế này đi, anh ghi lại cho em, chờ bao giờ em thành niên thì anh gửi tất cả cho em một lần luôn."
Thẩm Phất thở phào đồng ý.
Bố mẹ Thẩm Phất cũng được chuyển vào một bệnh viện có điều kiện chữa bệnh tốt nhất ở đây, sau khi Thẩm Phất được trợ lý Chu dắt đi xem thì trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng cảm kích.
Họ hàng còn chưa chắc có thể giúp tới nước này, huống chi cụ Giang chỉ là quen biết cũ với ông nội cô.
Đối với nhà họ Giang mà nói thì có thể những chuyện này đều là tiện tay mà làm, nhưng đối với Thẩm Phất thì không khác gì cọng cỏ cứu mạng.
Cô ở nhờ nhà họ Giang nên muốn làm chút chuyện trong khả năng cho phép.
Tư liệu trợ lý Chu không có thời gian sắp xếp Thẩm Phất sẽ phân loại theo đánh dấu có trên văn kiện, dì giúp việc bận bịu không có thời gian xới đất cho hoa trong vườn Thẩm Phất cũng bỏ ra một buổi chiều cầm xẻng nhỏ xới xong.
"Tới nhà mày chơi game đi?" Cửa trường học, tài xế mở cửa, Giang Thứ ném cặp sách lên xe trước rồi mới ngồi vào, ngay sau đó Vương Hiên Hoành đã chui vào theo, còn dùng giọng điệu bỉ ổi hỏi như vậy.
Giang Thứ biết mục đích của cậu ta, chính là muốn xem Thẩm Phất đang ở nhờ nhà mình trông như thế nào.
Nếu như là bình thường Vương Hiên Hoành nói muốn đi sang trường bên cạnh xem gái đẹp thì cùng lắm là Giang Thứ khịt mũi coi thường không thèm để ý, nhưng bây giờ không biết sao lại cảm thấy rất tức giận.
Vào nhà cậu ta ở chính là người nhà cậu ta, cậu ta cũng coi như là nửa phụ huynh, ngay cả đứa nhỏ nhà cậu ta mà tên Vương Hiên Hoành này còn muốn tơ tưởng tới?
"Cút, không rảnh." Giang Thứ đạp Vương Hiên Hoành ra ngoài.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Giang Thứ tháo tai nghe xuống xách cặp sách đi vào tìm Thẩm Phất khắp nơi.
Cậu ta phải nhắc nhở cô đề phòng tên Vương Hiên Hoành kia, không thể còn nhỏ tuổi đã học theo người khác yêu sớm.
Cậu ta rầm rầm leo lên lầu, tiện tay quăng cặp xách và tai nghe xuống thảm, liếc thấy có bóng người mặc váy mỏng trên sân thượng.
Thẩm Phất? Cô ở đó làm gì.
Giang Thứ sải bước đi qua kéo phắt cửa ra, đã thấy Thẩm Phất đang phơi quần áo.
Phòng giặt quần áo có máy sấy nhưng dì giúp việc trong nhà thuê tương đối lạc hậu, khăng khăng nói quần áo phải phơi dưới ánh mặt trời mới có thể tiêu độc.
Bình thường Giang Thứ lười quản nhưng sao hiện tại lại biến thành Thẩm Phất đi phơi?
Giang Thứ khó hiểu ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, thấy cô nhón chân giẫm lên một cái ghế cầm gậy móc quần áo cố sức treo quần áo lên.
Ánh mắt cậu ta không cẩn thận lướt qua bắp chân và mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn dưới tà váy dài của cô.
Bình thường toàn nhìn thấy chân của mấy thằng hay chơi bóng rổ cùng, đây vẫn là lần đầu cậu ta trông thấy mắt cá nhân của con gái ở cự ly gần như này, không hiểu sao trong lòng Giang Thứ cảm thấy hơi kỳ quái.
Có lẽ là không quen nhỉ.
Cậu ta nhanh chóng dời mắt, vội vàng nhìn lên theo động tác của cô, sau đó đã thấy món đồ cô đang phơi đúng là áo thun và quần lót thể thao của cậu ta.
Tay của cô rất trắng cũng rất nhỏ, màu đồ lót rất tối, tương phản cực lớn khiến cho mí mắt người nhìn không khỏi giựt giựt.
Đầu óc Giang Thứ lập tức ong một tiếng dồn hết máu lên não: "Thẩm Phất, em giấu anh làm trò gì thế?"
Thẩm Phất nghe cậu ta gào mà giật cả mình, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Giang Thứ hấp tấp chạy tới đỡ cô.
Thẩm Phất miễn cưỡng đứng vững: "Em giúp dì Trương..."
Giang Thứ ỷ vào bản thân cao gầy cướp lại đồ lót từ trong tay cô nhìn qua, thế mà còn là cái quần lót thể thao có hình siêu nhân trên mông kia! Trong thoáng chốc đầu óc cậu ta vang ong ong, tại sao có thể như vậy? Muốn phơi thì tốt xấu gì cũng phơi mấy cái bình thường kia chứ!
Uy nghiêm phụ huynh của mình đã mất raồi!
Mặt Giang Thứ đỏ như sắp rỉ mảu, vừa thẹn vừa giận: "Để anh tự làm!"
"À..." Thẩm Phất ngoan ngoãn leo xuống ghế.
Thiếu niên rất cao, cũng không cần giẫm lên ghế, đứng ở trước mặt cô cầm gậy phơi đồ vừa nhấc tay đã treo xong.
Giang Thứ treo xong, tay chân cứng ngắc vẻ mặt xấu hổ rũ mắt nhìn Thẩm Phất: "Em còn đứng ở đây à?"
Thẩm Phất sững sờ lùi về sau hai bước rồi xoay người chạy.
Giang Thứ: "..."
Chạy gì chứ, vậy sao còn thừa dịp mình đi học lén lút treo đồ lót của mình hả?!
Chuyện mất mặt cứ xảy ra liên tục, mặt Giang Thứ nóng phừng phừng, tìm Thẩm Phất mở miệng nhắc tới chuyện này có vẻ không ổn lắm, thế là cậu ta chờ sau khi thoảng bình tĩnh hơn thì đi tìm ngay dì Trương đang ở trong phòng giặt quần áo, cắn răng nói: "Về sau đừng để Thẩm Phất đụng tới..."
"...!Quần áo của tôi." Bây giờ cậu ta không nói được hai từ đồ lót ra khỏi miệng.
Dì Trương ngẩn người, vội nói: "Vâng, cậu chủ."
Cũng đã cho Thẩm Phất ở lại rồi sao Giang thiếu còn bài xích cô bé như vậy?
Ngày sau cô nhóc này chắc phải chịu không ít tội...!Dì Trương nghĩ như vậy thì không nhịn được để lại cho Thẩm Phất một đĩa hoa quả.
Thẩm Phất không dám trêu chọc Giang Thứ, biện pháp duy nhất chính là giảm bớt số lần chạm mặt cậu ta.
Giang đại thiếu gia xuống lầu không nhìn thấy người, ngược lại là nhìn thấy bảy tám cái túi giấy đựng quần áo giày chưa kịp cất đang đặt trước cửa.
Bên cạnh còn có một cái balo, bên trong đựng một ít văn phòng phẩm.
Giang Thứ chỉ nhìn cái balo kia đã cảm thấy muốn chết.
Trợ lý Chu hơn ba mươi tuổi rồi, chọn đồ vật cho Thẩm Phất đúng là đều rất đắt nhưng nhìn bình thường vô cùng, bây giờ ở trong trường làm gì còn có nữ sinh nào đeo balo màu đỏ tươi chứ, đeo cái này tới trường có thể làm quen được bạn mới sao?
Lại nhìn qua quần áo, cũng là quần áo hàng hiệu nhưng kiểu dáng lỗi mốt.
Giang Thứ cảm thấy mình đúng là phải quan tâm