Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 7.
Hôm sau lúc tới giờ ăn sáng chẳng mấy khi Giang Thứ không cần trợ lý Chu giục tới giục lui đã mặc đồ ngủ đội cái ổ gà trên đầu đi xuống, nhìn qua thì có vẻ cả đêm không ngủ.
Thẩm Phất bưng bát húp cháo, len lén ngước mắt, vừa vặn chạm vào ánh mắt của thiếu niên.
Thẩm Phất: "..."
Vậy mà tức tới mức có quầng thâm luôn.
Chẳng lẽ tối hôm qua lúc mình chạm vào cậu ta xong thì cậu ta cũng tỉnh luôn? Nhưng nếu vậy thì sao cậu ta không tỏ thái độ ngay lúc đó?
Thẩm Phất cực kỳ bồn chồn dời mắt, nghe tiếng Giang Thứ kéo ghế ra ngồi xuống cô vội nhấc mông lên đứng dậy múc một chén cháo rồi đặt trước mặt Giang Thứ: "Chào buổi sáng."
Giang Thứ rũ mắt nhìn bát cháo nóng hôi hổi trước mặt, biểu cảm trên mặt vô cùng đau đớn nói: "Không được."
Thẩm Phất có chút xấu hổ: "Em chỉ định xin lỗi thôi."
Giang Thứ giương mắt nhìn cô, nặng nề nói: "Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng không thể được."
Thẩm Phất: "..." Sao cô lại cảm giác cậu ta không biết nhỉ?
Giang Thứ đẩy bát cháo trước mặt ra, với lấy cái đồng hồ trên bàn đặt cái bụp trước mặt cô, vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc nói: "Cách thời gian thi đại học chỉ còn..."
Cậu ta nhíu mày đếm rồi mới nói tiếp: "Một ngàn lẻ ba ngày, chuyên chú học tập, còn những chuyện khác em đừng mơ."
Thẩm Phất: "..."
Trợ lý Chu ngồi bên cạnh ăn mì mà không hiểu ra sao: "Hai người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Chuyện này thì làm sao mà nói ra được? Rõ ràng là không thể để cho người thứ hai biết vụ này!
Giang Thứ sao có thể nói là cô bé trước mặt này thấy sắc nảy lòng tham, thừa dịp cậu ta ngủ quên sờ mặt cậu ta?
Ở trường có không ít người theo đuổi cậu ta, thậm chí lúc hội thao còn có người đang chạy bỗng dưng lại ngã vào lòng cậu ta, nhưng độ cảnh giác của đại thiếu gia họ Giang rất mạnh, luyện tránh né trong hiện thực còn quen hơn cả trong game, cho tới bây giờ không có bất kỳ tiếp xúc tay chân gì với người khác phái.
Ai biết nhất thời chưa chuẩn bị lại bị Thẩm Phất cướp mất lần đầu tiên bị sờ mặt.
Cả đêm tâm trạng của Giang đại thiếu gia đều không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Giang Thứ không có hứng thú với Thẩm Phất, nhưng cũng không muốn nói quá thẳng làm tổn thương lòng tự ái của cô, dù sao Thẩm Phất không giống những người khác.
Trong lòng cậu ta cô giống với một con thỏ con đang bị hoảng sợ được cậu ta nhặt trong ngày mưa, cho dù có đạp cậu ta một cái thì cũng là con thỏ cậu ta đang nuôi đạp cậu ta.
Thiếu niên dựa vào lưng ghế, mắt lom lom nhìn Thẩm Phất ra vẻ uy nghiêm: "Tập trung hết tinh thần vào việc học, nhớ kỹ chưa?"
Thẩm Phất còn tưởng rằng cô chạm tay lên mặt cậu ta thì cậu ta sẽ tức giận chứ, ai biết chỉ thế này? Thẩm Phất thở phào nhẹ nhõm nói: "Nhớ kỹ."
Giang Thứ còn định cảnh cáo tiếp vài câu nữa, kết quả Thẩm Phất lại nghe lời đồng ý nhanh như vậy khiến những câu tiếp theo cậu ta muốn nói ngắc ngứ kẹt trong cổ họng.
Sao mà biết quay đầu là bờ nhanh thế?
Giang Thứ sờ mặt, không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịu, khó chịu như kiểu trinh tiết bị cướp mất một cách dễ dàng của cậu ta lại bị từ bỏ.
Thẩm Phất xách theo món quà do cô chọn lựa đi đến tiệc sinh nhật của lớp phó học tập.
Quán karaoke rất náo nhiệt, ít nhất cũng có ba mươi, bốn mươi người mua quà sinh nhật.
Thẩm Phất phát hiện bản thân đã suy nghĩ nhiều quá, hộp quà chất thành núi ở chỗ đó đến thời gian bóc ra còn chẳng có thì ai sẽ quan tâm cô tặng cái gì, sao có thể chế giễu món quà cô tặng quá rẻ tiền? Thẩm Phất ăn một ít sushi với mọi người, bữa tiệc còn chưa kết thúc đã trở về biệt thự trước.
Cô làm xong bài tập thì xách bình nước đi xuống lầu tưới hoa, phát hiện vẫn là chỗ này có thể khiến cô an tâm.
Giang Thứ đang cầm cái mũ bảo hiểm mới mua hí hoáy, nghe thấy dưới lầu có tiếng động thì lững thững đi tới ban công nhìn xuống.
Chỉ thấy Thẩm Phất ngồi xổm bên dưới đang giúp dì giúp việc di chuyển bồn hoa, nhìn hơi đáng thương.
Cậu ta biết đám bên lớp mười lăm kia, bọn họ không chơi đến nửa đêm mười hai giờ sao có thể nghỉ được, sao Thẩm Phất về sớm vậy?
Quà sinh nhật Thẩm Phất tặng không tính là đắt nhưng chắc chắn là món quà có tâm nhất, vì món quà này cô đã đi tìm biết bao nhiêu chỗ chứ?
Chẳng qua đám bên lớp mười lăm không biết tình huống nhà cô, chỉ lấy giá để đánh giá, nhìn chưa chắc đã hiểu.
"Thẩm Phất." Giang Thứ thở dài, hai tay chống trên lan can ban công nói: "Có phải em cũng muốn tổ chức tiệc sinh nhật mời bạn học tới chơi không?"
Nhắc mới nhớ dựa theo tư liệu thì cũng sắp tới sinh nhật mười sáu tuổi của cô rồi.
Trời chiều đang dần buông, vẫn còn chút tà dương treo trên bầu trời, sắc trời đã lờ mờ, Thẩm Phất thình lình nghe thấy có người nói chuyện trên đầu thì giật nảy mình.
Cô cầm xẻng ngẩng đầu nhìn Giang Thứ, vội vàng nói: "Không, em không thích náo nhiệt."
Giang Thứ nhìn cô: "Nhà anh vẫn còn mấy căn nữa ở trung tâm thành phố..."
Khóe miệng Thẩm Phất giật giật, cô nghĩ là Giang Thứ lại muốn khoe khoang, kết quả Giang Thứ nói: "Em muốn mời bạn cùng lớp tới cũng được, em chọn một căn bảo trợ lý Chu chuẩn bị trước..."
Thẩm Phất khẽ giật mình ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên ở lầu hai.
Giang Thứ: "Bày bong bóng hay là búp bê đầy phòng cũng tuỳ em, chắc chắn sẽ ngầu hơn tiệc sinh nhật của bạn học em."
Thẩm Phất ngớ người một lát mới hiểu ý của Giang Thứ.
Cô nói: "Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu."
Giang Thứ không biết cô không muốn thật hay lại giống vụ chiếc dương cầm kia, rõ ràng rất khao khát lại cho rằng bản thân không xứng với nó.
Cậu ta hơi khom người nhíu mày nhìn Thẩm Phất chằm chằm, cẩn thận phân biệt cảm xúc trên mặt Thẩm Phất.
Không...!Không phân biệt được.
Thiếu niên cao gầy, đôi chân dài chỉ cần giẫm mạnh một cái là có thể bước qua lan can đạp hụt, ánh chiều tà làm nền sau lưng cậu ta, giống như bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể rơi xuống.
Thẩm Phất cười nói: "Không cần thật mà, anh cẩn thận chút đi, nhỡ rơi xuống kiểu gì cũng gãy xương cho mà xem."
Giang Thứ hơi đỏ mặt, đã đồng ý sẽ chú tâm học tập mà sao lại bắt đầu lo lắng cho cậu ta rồi?
Giang Thứ vội vã trốn về phòng.
Thẩm Phất nhìn bóng lưng của cậu ta, lấy điện thoại di động ra lướt một vòng trên bảng tin, trông thấy ảnh chụp chung náo nhiệt của mọi người thì cảm giác rầu rĩ trong lòng lại ít đi rất nhiều.
Mùa đông tới rất nhanh, trường học bắt đầu tổ chức hội thao mùa đông.
Giang Thứ luôn cho rằng tham gia thi đua rồi chạy tới mướt mồ hôi trên đường băng thật sự quá không phong cách, căn bản không muốn báo danh bất kỳ một hạng mục nào, nề hà ông cụ vì để ép cậu ta tạo thành thói quen chạy bộ buổi sáng đã báo danh hạng mục chạy cự li dài cho cậu ta từ trước.
Cuộc thi chạy cự li dài đã sắp bắt đầu mà cậu ta còn đang đổi giày trong phòng thay đồ, chủ nhiệm lớp thực sự tức điên người bèn cử lớp phó thể dục tới gõ cửa.
Cho tới tận trước khi tiếng súng vang lên Giang Thứ còn chưa bước vào chỗ, chủ nhiệm lớp bảy nhìn thấy cậu ta trưng vẻ mặt bực bội đi tới vội kéo cậu ta lại: "Chỉ có một yêu cầu cho em thôi, đừng có chạy hướng ngược lại."
Giang Thứ: "..." Coi cậu ta là thiểu năng à.
Hội thao đã bắt đầu báo danh từ đầu học kỳ, Thẩm Phất xem như học sinh mới cho nên không tham gia hạng mục nào, cô và mấy nữ sinh cùng lớp xách nước khoáng đi lên khán đài, liếc mắt liền thấy được Giang Thứ đang nhíu mày làm nóng người.
Thiếu niên mặc trang phục chơi bóng màu đỏ rực, dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn tú xinh đẹp, thực sự quá nổi bật, tùy tiện đứng chỗ đó đã trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Mấy nữ sinh bên cạnh vốn dĩ tới cổ vũ cho các bạn nam lớp mười lăm, vừa nhìn thoáng qua thì trọng tâm chuyện đã chuyển sang người cậu ta từ bao giờ.
"Giày của anh ấy đắt lắm."
"Ôi trời ơi anh ấy có khuyết điểm thật sao."
Thẩm Phất: "..." Một đống khuyết điểm nếu viết thành danh sách thì có thể quấn một vòng quanh đường băng đấy biết không?
Ánh mắt Giang Thứ tùy ý nhìn lướt qua khán đài, lập tức