Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 12
Nguyên nhân là do lúc Giang Thứ nhặt cặp của Thẩm Phất lên, phát hiện trên quyển nháp vốn trống không của cô lại tràn ngập mười mấy bức không biết đã vẽ ai.
Có bức chơi bóng rổ, có bức ngày mưa bão đang bước vào khu dạy học, còn có bức nằm ngủ trên bàn, đối phương mặc đồng phục học sinh, hình thù gương mặt vô cùng kỳ quái, có điều từ chiều cao thì miễn cưỡng nhận ra được là một nam sinh.
Giang Thứ nhặt giấy rơi lả tả từ dưới đất lên, không dám tin mà lật điên cuồng, nhìn lướt hết một lần trước khi Thẩm Phất giật đi, sau khi xác nhận đúng là nam sinh mặc đồng phục trường họ, lý trí trong đầu cậu ta như bị cơn lốc quét qua, đứt "phựt" một tiếng.
Cô vẽ người khác?
Giây trước cô tặng giày bóng rổ cho cậu ta, giây sau đã vẽ người khác?!
Hơn nữa lại tận mười mấy tấm, có thể vẽ xong trong vòng một bài thi ư? Vẽ chúng phải mất bao lâu?
Cô đang thích thầm một người?
Mà cậu ta còn không biết người này?
Bắt đầu từ khi nào? Tại sao cô và cậu ta chung sống dưới một mái mà chẳng cảm giác được gì? Lẽ nào là người trong lớp cô?
Nhất thời Giang Thứ mất khống chế, níu lấy cặp và áo len của Thẩm Phất không cho cô đi: "Em vẽ thằng khố rách áo ôm nào?"
Thẩm Phất: "..."
Giang Thứ cảm thấy bị lừa dối, cả giận nói: "Thẩm Phất, em đã đồng ý với anh trước khi tốt nghiệp cấp ba sẽ không yêu sớm, em quên rồi à?!"
Sao phòng ngừa mọi nẻo rồi mà vẫn không ngừa nổi thế?!
Tài xế đang rửa xe trên bãi cỏ đằng sau, trợ lý Chu và dì Trương nghe thấy động tĩnh trong sân, tất cả đều ló đầu ra từ phía ban công.
Thẩm Phất đối mắt với trợ lý Chu đang vừa uống trà vừa hóng chuyện vui, bối rối muốn chết, gương mặt có tật giật mình nóng rẫy: "Giang Thứ, anh buông em ra!"
"Không buông!" Giang Thứ nói: "Em nói cho rõ ràng, thằng nhãi này là ai?"
Thẩm Phất cũng hơi tức tối, liều chết không làm theo: "Em đâu biết là ai, tiện tay vẽ chơi thôi."
Giang Thứ nói: "Tiện tay vẽ chơi mà mười mấy tấm xấu y như đúc? Rõ ràng là cùng một người!"
Thẩm Phất: "..."
Giang Thứ càng nói càng đắng lòng, cơn giận kẹt trong lồng ngực, bướng muốn chết, cậu ta ỷ vào chiều cao vượt trội cướp tranh của Thẩm Phất đi, lật chúng xoành xoạch, khóa kéo áo len của cậu ta cũng vang leng keng theo chiều tức giận: "Đừng nói với anh là em vẽ lúc thi nhé? Bao nhiêu đây lận thì em vẽ mấy tháng? Không lẽ ——"
Nhịp tim của Thẩm Phất thoáng chốc hẫng một nhịp, giật lại quyển sổ của mình: "Anh không được đụng."
Còn không cho cậu ta đụng? Đụng chút cũng không được? Quan trọng tới mức nào vậy? Giang Thứ không dám tin, phẫn nộ nói: "Rốt cuộc là ai?!"
"Dù sao...!cũng không liên quan đến anh." Thẩm Phất đã chạy trốn khỏi miệng cọp, thừa dịp cậu ta chưa chuẩn bị, vội vàng lao đi.
Cô chạy như bay lên lầu hai đóng cửa phòng.
Trong sân còn có thể nghe thấy tiếng chốt cửa.
Giang Thứ đứng tại chỗ, nhất thời giận đỏ mắt.
Thẩm Phất mở ngăn tủ ra, ném sổ nháp vào trong, đóng tủ, khóa lại, tim đập cực kỳ nhanh.
Cô ngồi xổm dưới đất, trên trán toát mồ hôi lạnh, vô cùng hối hận bởi mình bất cẩn bỏ món đồ này vào cặp rồi mang về, hối hận hơn nữa là tại sao mình lại vẽ nguệch ngoạc trong lúc nhàm chán.
Bây giờ phải giải thích thế nào đây, ngay cả bản thân cô còn chẳng biết lý do mình vẽ anh.
Cô hiện tại cứ như là kẻ cắp trộm đồ một cách lơ mơ, hơi chểnh mảng đã bị bắt, hoảng sợ khôn nguôi, mở miệng ra nhưng một chữ cũng không giải thích nổi.
Trợ lý Chu bưng trà đi xuống, cười nói: "Thiếu gia, mau vào thôi, rửa tay ăn cơm."
Thiếu niên đi vào huyền quan, nện cặp xuống đất, trừng anh ta, giận dữ nói: "Anh còn cười?!"
Trợ lý Chu: "...!Cũng đâu có chuyện gì làm tôi khóc."
Giang Thứ chỉ lên lầu hai, bực bội nói: "Em ấy yêu sớm đó! Anh mặc kệ à?"
Trợ lý Chu nói: "Cùng lắm là chứng minh được con bé hâm mộ ai đó, đâu có bằng chứng chứng minh con bé yêu sớm đâu."
Anh ta thấy Thẩm Phất rất đỗi ngoan ngoãn, bình thường được nghỉ học sẽ đến bệnh viện thăm ba mẹ cô, cơ bản không có quan hệ thân thiết với người con trai nào khác.
"Thế này rồi còn mặc kệ á?" Giang Thứ cả giận nói: "Tận mười mấy trang, vẽ cùng một người hết kia kìa! Tôi thấy em ấy bị quỷ ám rồi! Cứ như vậy sẽ phát triển thành cái gì nữa?"
Trợ lý Chu: "..." Dù phát triển tiếp thì thế nào? Sao lại không được? Đa phần nam sinh trong ngôi trường kia đều thuộc dạng hiếm hoi nếu đi học ở trường bình thường, huống chi được Thẩm Phất thích thì tuyệt đối không hề kém, sao cậu ta gắt gỏng vậy?
Trợ lý Chu và dì Trương đều cảm thấy chuyện này rất đáng yêu, một năm rưỡi qua, Thẩm Phất đã lớn hơn nhiều, nét trẻ con dần rút đi, trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Ở trong mắt người từng trải như họ, dẫu có thích thầm ai vào tuổi mười bảy, cũng là một chuyện tốt đẹp, về sau nhớ lại, còn có thể nở nụ cười thấu hiểu.
Toàn bộ biệt thự chỉ có Giang Thứ đang tức giận.
Cậu ta giận đến mức không nuốt nổi cơm tối, về phòng trùm đầu lại không nói chuyện với bất kỳ ai.
Thẩm Phất bình tĩnh hẳn, xuống lầu ăn cơm.
Giang Thứ nghe thấy tiếng bên ngoài, rón rén nhảy xuống giường, ghé tới sau cửa lắng nghe.
Trợ lý Chu nói với Thẩm Phất: "Giang thiếu dỗi rồi, anh thấy chỉ có em mới dỗ được thôi, em đi gọi cậu ấy dùng cơm đi."
Nói gì đây? Chỉ có cô mới dỗ được là sao?
Tính mục đích mạnh quá nhỉ?
Giang Thứ hơi mất mặt, nhưng vẫn thản nhiên nghe tiếp, thầm nghĩ, nếu Thẩm Phất gõ cửa, cậu ta sẽ nể mặt cô.
Thẩm Phất thoáng chần chừ rồi nói: "Anh đi đi, em không dám."
Sao lại không dám? Chẳng phải dám thích thầm thằng nhãi nào đó à?
Trợ lý Chu gật đầu: "Vậy để thiếu gia đói bụng đi."
Buổi tối đói bụng không chịu nổi nữa ắt sẽ mò ra tìm đồ ăn.
Giang Thứ: "..." Cậu ta cứ có cảm giác cả nhà đều bị Thẩm Phất mua chuộc là sao?!
Giang Thứ giận không chỗ trút, rất muốn ra ngoài lật bàn, tra hỏi Thẩm Phất rốt cuộc thằng kia là ai.
Nhưng tính cách của Thẩm Phất ăn mềm không ăn cứng, thử nghĩ cũng biết, càng chất vấn, cô càng trốn cậu ta.
Giang Thứ không ra ngoài cả một đêm, im lặng nhằm biểu thị cơn giận của mình.
Hôm sau cậu ta bực bội đến trường, tầm mắt liếc mãi qua khu học đối diện, giáo viên trên bục giảng nói cái gì, Vương Hiên Hoành ở đằng sau cậu ta lải nhải cái gì, cậu ta chẳng buồn để vào tai.
Cậu ta nhìn chằm chằm bên kia, cố gắng tìm kiếm dấu vết.
Song mỗi hai tuần lớp mười lăm sẽ đổi chỗ một lần, Thẩm Phất đã hết ngồi tại vị trí sát hành lang, khoảng cách xa ngần ấy, thứ Giang Thứ nhìn thấy toàn là đầu người đen thui, cơ bản không xác định nổi Thẩm Phất ở đâu.
Nhưng nếu Thẩm Phất vẽ đồng phục học sinh, nằm sấp trên bàn, chứng tỏ có khả năng thằng đó học chung lớp với cô.
Cả thời niên thiếu, lần đầu Giang Thứ mất hồn mất vía như vậy.
Vừa hết tiết, cậu ta đã đứng dậy đi về phía lớp mười lăm.
Tuy Vương Hiên Hoành không hiểu chuyện gì, nhưng trông điệu bộ của cậu ta cũng biết có dính dáng tới Thẩm Phất, đau đầu hỏi: "Thẩm Phất lại làm gì mày?"
Giang Thứ nghĩ thầm, Thẩm Phất lạnh lùng, kêu cô thích ai còn khó hơn lên trời, lần này cô thầm mến người nọ, chắc chắn cũng không phải cô chủ động, nhất định là thằng đó không biết liêm sỉ mà trêu chọc cô!
Cậu ta phải nhanh chân đến xem thằng lớp mười lăm nào to gan thế!
Cậu ta cau có vòng trở về đánh tiếng với một nam sinh lớp bảy để mượn gậy bóng chày.
Vương Hiên Hoành: "..." Đờ mờ!
Giang Thứ cao ráo, khí thế hùng hổ, dáng vẻ hiển nhiên là muốn đánh nhau, xem chừng lần này không phải chuyện nhỏ, Vương Hiên Hoành vội vàng đi qua ngăn cản, vừa khuyên nhủ vừa giật lấy gậy bóng chày từ tay Giang Thứ: "Đâu phải Thẩm Phất yêu đương với người khác, mày manh động vậy?"
Sắc mặt Giang Thứ xanh mét: "Nếu không ngăn em ấy thì sẽ yêu đương với người khác thật đấy!"
Vương Hiên Hoành miễn cưỡng hiểu rõ ngọn nguồn, nói: "Thế thì phải biết thằng kia là ai trước đã.
Biết rồi mày định làm sao?"
Giang Thứ cầm gậy bóng chày đập vài cái lên lòng bàn tay, giọng điệu dữ tợn: "Gậy đánh uyên ương."
(*)Chú thích: gậy đánh uyên ương (棒打鸳鸯) là thành ngữ chỉ việc phá một cặp đôi đang yêu đương thắm