Ngoại chương Thời Niên Thiếu 14.
Sau khi nhận ra hoá ra tình cảm kia là thích, tâm trạng của Giang đại thiếu gia ngược lại lại tốt hơn.
Tâm trạng vừa tốt, nhìn những mảnh tuyết trắng như lông ngỗng đang bay đầy ngoài trời cũng vừa mắt hơn nhiều, cảm thấy đúng là cảnh đẹp.
Mặc kệ như thế nào thì dù sao hiện tại vẫn tốt hơn nhiều so với cái loại cảm giác phiền muộn khó chịu, lo được lo mất, chính bản thân cũng mơ hồ không biết rõ mình đang làm gì trước đó.
Cậu ta thích Thẩm Phất, vậy tiếp theo phải khiến Thẩm Phất thích cậu ta, không phải sao? Chuyện này còn không đơn giản à?
Cậu ta đẹp trai như vậy, không tin thoáng dùng chút thủ đoạn nhỏ lại không thể khiến cho Thẩm Phất có ấn tượng tốt với cậu ta.
Ở trong trí nhớ của Giang Thứ, đợt nghỉ đông năm lớp mười một tuyết rơi cả tháng, cậu ta dũng cảm theo đuổi tình yêu, biểu hiện hoàn mỹ, nhưng ở trong hồi ức của Thẩm Phất và trợ lý Chu đã già thì đoạn thời gian kia Giang đại thiếu gia khá là đáng sợ, khiến hai người mơ thấy ác mộng suốt mấy đêm liền.
Ngày đó cậu ta đi từ nhà Vương Hiên Hoành về thì giống như biến thành một người khác, lúc về tới cửa còn nhẹ nhàng gập dù lại rồi đặt vào thùng đựng dù trong góc...!Phải biết rằng trước kia cậu ta luôn gắt gỏng tiện tay ném vào.
Giũ giũ tuyết trên áo khoác, đổi giày xong, sau khi đi vào còn chào hỏi từng người.
Không thể không nói lúc Giang Thứ không tức giận cau mày thì chỉ riêng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta thôi đã giống như là đại biểu hội học sinh thành tích xuất sắc bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên đài phát biểu.
Đoạn thời gian kia rất thịnh hành mấy câu sến súa kiểu "năm tháng tươi đẹp, thời gian nhẹ nhàng", thời gian cậu ta bỗng nhiên tốt tính còn làm người ê răng hơn cả mấy câu miêu tả kia.
Cậu ta còn móc từ trong cặp sách ra một sách tranh, lên lầu gõ cửa phòng Thẩm Phất.
Sau khi Thẩm Phất mở cửa, cậu ta cười với Thẩm Phất, không giống trước đó hơi một tí là cười gằn, cũng không cười mặt mày hớn hở giống lúc dương dương tự đắc, mà là thả lỏng lông mày, cười dịu dàng ấm áp.
Giọng của thiếu niên cũng vô cùng trầm thấp có sức hút: "Thẩm Phất, tặng cho em, anh tự tay chọn, hi vọng em xem trước khi ngủ thì có thể ngủ ngon hơn."
Thẩm Phất: "..."
Thẩm Phất nhìn cậu ta, lui ra sau hai bước, hoảng sợ đóng cửa lại.
Bị hồn xuyên rồi? Hay là tên này căn bản không phải Giang Thứ?
Giang Thứ: "..."
Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại ra vẻ như vừa thấy ma vậy? Cậu ta dịu dàng có chút xíu mà cô còn chịu không nổi? không phải nói bọn con gái các cô thích kiểu dịu dàng như này sao?
Giang Thứ thiếu chút nữa không nhịn được biểu cảm thẹn quá thành giận trên mặt, nhưng cuộc hành quân ngàn dặm mới vừa bước được một bước đấy, cậu ta cố nhịn, tiếp tục "nhẹ nhàng" gõ cửa: "Thẩm Phất, sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Thẩm Phất: "Anh là Giang Thứ?"
Giang Thứ: "Đúng vậy."
Thẩm Phất: "...!Anh đừng tới đây!"
Giang Thứ: "..."
Đi xuống lầu, trợ lý Chu và dì Trương cũng nhìn cậu ta với vẻ mặt khiếp sợ, Giang Thứ gật đầu mỉm cười, một tay vịn lan can cầu thang, lễ phép nhã nhặn chào hỏi: "Xin hỏi làm xong cơm tối chưa?"
Trợ lý Chu quay sang nhìn về phía dì Trương: "Người quay về đúng là thiếu gia?"
Dì Trương tạm dừng máy lau nhà: "Hình, hình như là vậy."
Trợ lý Chu: "Vậy sao cậu ấy lại dùng chữ "xin"?"
Giang Thứ: "..."
Giang Thứ chợt vỗ lan can, cả giận nói: "Tôi còn đang đứng ở đây đấy, họ Chu kia, anh cứ nói móc tôi ở ngay trước mặt vậy hả?"
Trợ lý Chu nhìn Giang Thứ, thở phào nhẹ nhõm: "Hình như bây giờ bình thường rồi."
Dì Trương: "Đúng thế."
Giang Thứ: "..."
Thẩm Phất ôm bài tập về nhà đi từ trên lầu xuống, thiếu niên quay mặt sang nhìn cô, trên khuôn mặt đẹp đẽ trắng như tuyết nở nụ cười.
Thẩm Phất hoảng sợ một lát, vội vã chạy về.
Bài tập về nhà rơi đầy đất cũng không thèm nhặt.
Giang Thứ đi tới nhặt lên, đi qua đưa cho cô, cô lao về phòng đóng cửa lại.
Giang Thứ: "..."
Phắc, "Sổ tay theo đuổi tình yêu của thiếu niên đẹp trai" đề xuất ý kiến quỷ gì? Cái này dùng được cái rắm.
Giang Thứ kiên trì được mấy ngày thì từ bỏ hoàn toàn, cũng không phải là cậu ta không đủ quyết tâm, không duy trì được hình tượng dịu dàng, mà là sau khi cậu ta dịu dàng được hai ngày thì Thẩm Phất nhìn thấy cậu ta là chạy, vẻ mặt hồn bay phách lạc như kiểu nhìn thấy quỷ nam đẹp trai.
Giang Thứ đành phải đoán Thẩm Phất cũng không thích kiểu người này, nếu không thì vì sao cô không có chút hứng thú nào với cậu ta như vậy.
Giang Thứ lại thử hai chiêu, bao gồm cả việc không thèm nhìn thời gian nửa đêm cầm hòn đá gõ cửa sổ thuỷ tinh phòng Thẩm Phất.
Thừa dịp sét đánh che lỗ tai cho Thẩm Phất.
Tất cả đều là cảnh kinh điển trong các bộ phim kinh dị, mỗi lần phát sinh tình tiết kiểu này, tình cảm giữa nam nữ nhân vật chính đều sẽ tiến triển vượt bậc.
Nhưng mà thử hai lần, Thẩm Phất tránh né cậu ta càng rõ rệt.
Giang Thứ buồn lòng lắm.
Cậu ta cảm thấy không phải những chiêu trò này vô dụng, mà là bởi vì Thẩm Phất căn bản không thích mình, cho nên bất kể cậu ta làm gì, Thẩm Phất cũng không thể sinh ra cảm giác rung động với cậu ta.
Hiển nhiên không phải vấn đề của cậu ta, cậu ta đẹp trai như thế, không thể có vấn đề.
Là ngay từ đầu Thẩm Phất đã có thành kiến với cậu ta.
Nếu như thời gian có thể quay lại, Giang Thứ muốn xuyên về cái ngày đón Thẩm Phất một năm rưỡi trước, nói cho bản thân của ngày đó, người mày muốn đón chính là người mày nhất định sẽ thích, tuyệt đối không nên móc khăn tay ra trước mặt cô ấy, lại là để lau giày của mày.
Năm nay cứ trôi qua trong cãi nhau ầm ĩ gà bay chó chạy như vậy.
Đến mùng ba tháng giêng, trợ lý Chu và dì Trương xin nghỉ phép trở về đoàn tụ với gia đình như thường lệ.
Trong nhà có hai tài xế thay phiên đổi ca.
Trong biệt thự thoáng chốc thiếu đi vài người, quạnh quẽ không ít, bên ngoài đã ngừng tuyết.
Thẩm Phất ngồi trong phòng viết bài tập nghỉ đông, Giang Thứ bị Vương Hiên Hoành gọi qua chơi game.
"Sao lại vô dụng?" Vương Hiên Hoành cũng không dám tin: "Chuyện này không khoa học, tao xem trong phim lúc sét đánh nữ chính sợ hãi, nam chính vượt ngàn dặm xa xôi tới che tai cho cô ấy, nữ chính cảm động tới rối tinh rối mù, cuối cùng hai người còn hôn nhau cơ mà."
Giang Thứ nắm tay cầm trò chơi, giết quái đùng đùng, buồn bực nói: "Làm sao tao biết được? Mỗi bước đều không thiếu, Thẩm Phất không chỉ không hôn tao, còn trùm chăn lên đầu tao, đập tới tấp vào lưng tao, đuổi tao ra khỏi phòng."
Vương Hiên Hoành phân tích nói: "Có phải thiếu bước "ngàn dặm xa xôi" không?"
Giang Thứ cảm thấy hơi có lý, vặn lông mày nói: "Nhưng tao với em ấy ở lầu trên lầu dưới, tao muốn ngàn dặm xa xôi cũng không ngàn nổi."
Vương Hiên Hoành nói: "Chờ lần sau có hôm nào sét đánh thì mày thử ở nhà tao một lát, sau đó đội mưa to chạy về?"
"Mày dở à?" Mặc dù đối với chuyện yêu đương Giang Thứ không thông tý nào, ngay cả cách theo đuổi người cũng là thời gian gần đây mới mua sách với xem phim tình cảm bù lại, nhưng vẫn biết cách của Vương Hiên Hoành cực kỳ không đáng tin, lúc đầu Thẩm Phất vẫn luôn cho rằng đầu óc cậu ta có vấn đề, nếu cậu ta làm như vậy thật, khả năng đến tám mươi tuổi vẫn bị Thẩm Phất cười nhạo.
Giang Thứ cả giận nói: "Sao tao lại có thằng bạn không đáng tin như mày chứ?"
Vương Hiên Hoành cũng phát điên: "Tao cũng không có kinh nghiệm theo đuổi ai mà, trước kia toàn là tao được người ta theo đuổi có được không?"
Giang Thứ cười nhạo: "Ai từng theo đuổi mày? Đã nhiều năm thế rồi mà còn không nhận được nhiều thư tình bằng Thẩm Phất mới chuyển tới một năm."
Vương Hiên Hoành: "..."
Tuyết đã ngừng rơi từ sáng, bắt đầu từ xế chiều thời tiết vẫn luôn đen nghịt, dự báo thời tiết báo có bão, nhưng mãi bão vẫn chưa tới, nhìn sắc trời chạng vạng tối lại giống như muốn mưa to.
Giang Thứ nhìn sắc trời, ném tay cầm trò chơi đi, cầm áo khoác đứng lên, định về sớm hơn: "Sắc trời tối đen sợ Thẩm Phất ở một mình sẽ sợ hãi."
Vương Hiên Hoành đi theo đưa bạn thân ra cửa: "Không phải mày bảo tài xế nhà mày lái xe về rồi à, để tao bảo anh tao lái xe đưa mày về."
Trong khoảng thời gian này chỉ có một tài xế, Giang Thứ sợ sau khi mình ra ngoài Thẩm Phất muốn đi đâu, thế là bảo bác Vương lại quay về.
"Tự nhiên tao lại nghĩ đến một cách." Vương Hiên Hoành bỗng nảy lên suy nghĩ, bày chiêu nói: "Tao gọi điện thoại cho Thẩm Phất, nói mày bị chó Ngao Tây Tạng nhà tao cắn, xem em ấy có sốt ruột không."
"Cách cứt chó gì vậy? Làm ra vẻ quá." Giang Thứ căm ghét nói: "Với cả có phải nhỏ chưa nhìn thấy hai con chó nhà mày đâu, trông thấy tao còn thân thiết hơn mày, sao có thể cắn tao, cắn mày còn tạm được?"
Vương Hiên Hoành tự nhủ trong lòng, chuyện này còn có thể làm ra vẻ hơn so với việc mày vò đầu người ta giữa lớp à?
Vương Hiên Hoành nhún vai: "Mày không muốn thử thì coi như thôi."
Giang Thứ lại có chút do dự.
Thẩm Phất ở nhà cậu ta cũng sắp hai năm rồi, còn chưa lo lắng cho cậu ta bao giờ.
Thích một người, chỉ hi vọng ở trong lòng người đó bản thân cũng là đặc biệt, có cảm giác tồn tại.
Thiếu niên có chút xấu hổ, lại có chút chờ mong, khó chịu ngồi xuống lần nữa, ho một tiếng nói: "Thế thì thử xem."
Từ nhỏ đều là Giang Thứ bảo vệ Vương Hiên Hoành, nhà họ Giang giúp đỡ nhà họ Vương, đây vẫn là lần đầu tiên Vương Hiên Hoành bày mưu đặt kế giúp Giang Thứ, thấy vẻ mặt Giang Thứ khẩn trương, cậu ta không khỏi tự nhiên sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh làm ông mối.
Cậu ta cầm lấy điện thoại của Giang Thứ, gọi cho Thẩm Phất.
Điện thoại còn chưa kết nối, Giang Thứ đã đỏ cả mang tai, tựa như đang đứng bên bờ vực, hồi hộp tới mức tim đập thình thịch, cậu ta đi qua cướp lại điện thoại từ tay Vương Hiên Hoành: "Bằng không tạm thời đừng..." Cậu ta sợ nhỡ đâu Thẩm Phất nghe thấy tin cậu ta bị chó cắn lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn vỗ tay bảo hay, thế thì chắc cậu ta phải tức hơn nửa năm.
Vương Hiên Hoành: "Xuỵt..."
Hai người tranh cướp một phen, kết quả điện thoại căn bản không chuyển được, đối diện truyền tới một loạt âm thanh tút tút tút.
Vương Hiên Hoành: "..."
Giang Thứ: "..."
Vương Hiên Hoành thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói: "Có phải Thẩm Phất chặn số điện thoại của mày rồi không?"
Giang Thứ cướp lại điện thoại di động của mình, phẫn nộ nói: "Sao có thể?"
Giang Thứ nhanh chóng gọi điện thoại cho bác Vương, hỏi: "Thẩm Phất đâu, không có ở nhà sao?"
Bác Vương nói: "Buổi chiều cô bé nhận được một cuộc điện thoại, bảo tôi đưa cô bé tới một khu nhà, số bảy mươi tám đường Bắc Sơn, hình như là cả nhà dì hai của cô bé tới Cẩm Thành, gọi điện thoại nói muốn ăn bữa cơm đoàn viên cùng cô bé, tôi đang ở ngay dưới lầu chờ cô bé đây, làm sao vậy, thiếu gia, cần đi lên gọi cô bé sao?"
Giang Thứ vặn lông mày: "Đi lúc mấy giờ, sao không nói với tôi?"
Bác Vương nói: "Thẩm Phất nói đi ăn bữa cơm tối xong thì quay về ngay, bảo tôi đừng nói cho cậu.
Dì hai của cô bé còn rất tốt, xuống lầu đón chúng tôi,