Trong bãi đỗ xe trống trải, những ngọn đèn huỳnh quang chậm rãi sáng lên, ánh sáng mờ nhạt thắp sáng từng khu bãi đỗ.
Ngoại trừ tiếng bước chân đi đường rất nhỏ của Thời Nhất ra, thì không có tiếng động nào khác.Lúc này, Thanh Thanh và nhóm dân cư mạng đang ngồi trước màn hình, cũng vô thức căng thẳng theo.Thế nhưng Thời Nhất lại chẳng có cảm giác gì cả, sau khi tiến vào bãi đỗ xe, cô rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng thì thấy một cặp nam nữ đứng cạnh chiếc ô tô màu đen cách đó không xa, bọn họ đang ngóng trông nhìn lối ra vào thang máy của bãi đỗ xe ngầm.Tiếng bước chân của Thời Nhất thu hút sự chú ý của bọn họ.
Họ quay đầu nhìn cô.Trên người cô mặc bộ Hán phục màu xanh nhạt, mái tóc dài như thác nước được búi tùy ý bằng một chiếc trâm ngọc; làn da cô trắng nõn, hồng hào, ngũ quan vô cùng tinh tế, giống thiếu nữ bước ra từ bức tranh được họa sĩ chăm chút tỉ mỉ từng đường nét.Ánh mắt của cặp nam nữ đứng cạnh chiếc xe màu đen kia đánh giá bộ quần áo kì lạ của Thời Nhất, sau đó bọn họ liếc nhau ra hiệu.Ánh mắt của bọn họ như đang đánh giá một món hàng, khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.Sau khi hai người kia trao đổi ánh mắt, bọn họ tiến lên phía trước một chút, định bụng chút nữa nhân lúc Thời Nhất đi ngang qua, bọn họ sẽ túm lấy cô, sau đó nhét lên xe.Thật ra nếu theo tác phong