Tôi Đoán Mệnh Cậu Vào Tù

6: Ném Ông Vào Đường Súc Sinh 3


trước sau


Thời Nhất cũng không để ý, cô nói tiếp: "Mười chín năm trước, ông hai mươi tuổi, đến Lâm Thành làm việc ở công trường.

Vì trộm tiền mua thuốc lá của quản đốc, nên bị ông ta gọi người đánh cho một trận.""Ngay hôm sau đó, ông gặp cô bé Tinh Tinh năm tuổi, bắt cóc cô bé đến hầm trú ẩn.

Sự tà ác tiềm ẩn trong cơ thể ông, k1ch thích ông ra tay với một cô bé năm tuổi, trút toàn bộ vết thương mà nhóm quản đốc đã đánh ông vào ngày hôm trước lên người cô bé.""Càng nghe tiếng hét đau đơn thảm thiết của cô bé, ông càng hưng phấn hơn, càng lúc càng bi3n thái hơn.


Cuối cùng, ông đánh cô bé cho đến chết.

Đó là lần đầu tiên ông giết người.""Sau đó, ông lấy chiếc kẹp tóc trên đầu Tinh Tinh, treo nó và những "chiến tích" sau này của ông lên trần nhà trong căn nhà ở quê của ông.""Mày, mày, mày...!Mày nói bậy! Công an, nó vu khống tôi, tôi muốn kiện nó.""Ông đừng sốt ruột, tôi đã nói xong đâu."Thời Nhan cười, nụ cười rạng rỡ của cô, rơi vào trong mắt Lý Chí Cưởng chẳng khác gì ác quỷ đang sắp lấy mạng ông ta."Đồng chí công an, ban nãy tôi vừa nói, mười chín năm trước là lần đầu tiên ông ta giết người.

Lần thứ hai ông ta giết người là vào mười năm trước, người chết là một ông lão nhặt rác.""Cũng giống vụ sát hại Trương Duy vào ngày mười tám tháng bảy, ông ta thấy tiền nổi lòng tham.""Ông ta gi3t chết ông lão nhặt rác, cướp đoạt năm vạn nhân dân tệ mà ông lão

vất vả dành dụm suốt ba năm.


Khi đi nhặt rác, ông lão nhặt được một chiếc cặp đựng tài liệu màu đen, ông lão dùng nó để đựng số tiền mình khổ sở kiếm được từ việc bán phế liệu.

Ông ta cầm cả cặp đựng tài liệu lẫn tiền đi, bây giờ chiếc cặp đựng tài liệu kia, cũng giống chiếc kẹp tóc của Tinh Tinh, bị ông ta treo trên trần trong căn nhà ở quê.""Ở ngăn trong cùng của chiếc cặp đựng tài liệu, có một tấm ảnh của một đứa bé, đó là đứa cháu trai bị bắt cóc của ông lão nhặt rác."Khi Lý Chí Cường nghe cô nói ông ta đã giấu chiếc kẹp tóc trên trần nhà trong nhà cũ, gương mặt ông ta giống như bị sét đánh vậy.Ánh mắt của hai công an đứng cạnh không ngừng quét qua cơ thể ông ta, ông ta liều mạng muốn giấu đi sự hoảng loạn của mình.Thế nhưng không ngờ, cô gái này lại tiếp tục kể chuyện về ông cụ vô gia cư kia.Trong cặp đựng tài liệu đúng là vẫn còn tấm ảnh chụp, ông ta vốn định giữ lại làm kì niệm, không ngờ, đây lại trở thành chứng cứ chính xác chứng minh ông ta phạm tội."Mày...!sao mày biết được?...!Không, không đúng, mày nói bậy.

Con đàn bà khốn nạn này đang nói vớ vẩn, tất cả đều là lời nói vô căn cứ.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện