Editor: Mít
Ngày hôm sau, bắt đầu quay lại bốn tập cuối cùng của mùa một “Ngôi sao nổi tiếng”.
Vẫn là Phương Hải và Tôn Mai Ngọc đi đến biệt thự của Hạ Vân Trù để đón anh và Chi Chi, lần thứ hai tới biệt thự, hai người cũng không còn cảm thán giống như trước đây nữa, hai người vừa đi vào bên trong vừa bàn luận.
“Đã lâu không gặp Chi Chi, lúc trước Bạch Ngọc bỏ thuốc không biết có ảnh hưởng gì tới nhóc ấy không?”
“Chắc là không có chuyện gì đâu, không phải thời gian trước mới nhìn thấy Chi Chi trên hot search sao? Hạ tổng bị cảm, Chi Chi bảo vệ, xem video này thì hẳn là Chi Chi không để lại di chứng về sau.”
“Đúng vậy, nếu mà thật sự có di chứng về sau, chắc chắn Hạ Vân Trù có thể b0p ch3t Bạch Ngọc.”
Hai người vừa nói đã đi đến cửa biệt thự, cameraman cũng đi phía sau bọn họ, cửa biệt thự vừa mở ra, đương nhiên là Hạ Vân Trù và Chi Chi đang chờ bọn họ.
Mà hai người cũng không lưỡng lự, nhanh chân đi thẳng vào.
Tập tám của “Ngôi sao nổi tiếng” sẽ được phát sóng vào tối nay và tối mai. Bởi vì có Chi Chi, hơn nữa thời gian trước đó việc của Bạch Ngọc gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, tỉ lệ người xem lại đột phá kỷ lục mới và tạo nên một kỳ tích về các chương trình ghi hình trên TV.
Lượng truyền phát tin trên mạng lại càng kinh người hơn.
Nhưng một tập phát sóng tôi nay, tất cả tư liệu đều là sau khi Chi Chi rời đi, lúc đó chương trình bị tạm dừng ghi hình nên tư liệu sống ít đi rất nhiều, cho nên tập tối này là tập có rất ít tư liệu sống.
Đạo diễn Chương đã quan tâm về chuyện của Bạch Ngọc từ rất lâu rồi, ông ta vừa thương lượng lại với chương trình, để sắp xếp tất cả lại một chút.
Chờ đến khi có cái kết hoàn mỹ.
Sau khi Bạch Ngọc rời khỏi, người tiếp nhận thay Bạch Ngọc chính là Trương Diệu Vi.
Trên thực tế, người muốn thay thế Bạch Ngọc có rất nhiều người nổi tiếng, thậm chí còn có vài người nổi tiếng quốc tế cũng biểu thị ý đồ hợp tác, đạo diễn Chương biết bọn họ vì Chi Chi nên mới tới.
Sau khi ông ta thương lượng với Hạ Vân Trù, vẫn quyết định lựa chọn Trương Diệu Vi thay thế vị trí của Bạch Ngọc trở thành khách mời cố định, nhưng những vị khách nước ngoài muốn nhìn thấy Chi Chi cũng có thể dùng hình thức khác để sắp xếp tham gia cùng.
Vừa để bọn họ có thể gặp được Chi Chi, lại không đến mức quá lãng phí thời gian, cũng sẽ không để họ giọng khách át giọng chủ, có thể nói đây chính là hoàn mỹ!
Sau khi độ hot của mùa một được nâng lên, mùa hai mở ra chắc chắn sẽ rất thuận lợi.
Sự sắp xếp của chương trình không giống với ý nghĩ của khán giả cho lắm, bọn họ chỉ biết… ê-kíp không lựa chọn những ngôi sao nổi tiếng quốc tế có tên tuổi lớn, trái lại lại lựa chọn một người vừa come back, trước đó có nhiều tin đồn không tốt như Trương Diệu Vi!
Có phải có quy tắc ngầm không?
Lại làm cho Hạ Vân Trù tiền cũng không cần, hẳn là Trương Diệu Vi và Hạ Vân Trù thật sự có cái gì đó?!
Ngày hôm qua scandal liên quan đến chuyện của Hạ Vân Trù và Trương Diệu Vi lại lên hot search, đưa tới sự bàn luận của vô số người.
Đương nhiên, điều này đối với ê-kíp mà nói thì cũng không có gì quan trọng.
Phương Hải và Tôn Mai Ngọc miên man suy nghĩ đi vào trong biệt thự.
Vừa nhìn bọn họ đã thấy Mạc Linh Chi uể oải nằm nhoài trên ghế sofa, còn Hạ Vân Trù thì đang thu dọn đồ đạc.
Trong vali hành lý có quần áo đơn giản, có vài đồ dùng vệ sinh cá nhân, Chi Chi đã bị “bại lộ”, cho nên cũng chẳng cần phải lén lút mang theo đồ để vẽ mắt.
Nhưng lần này, trong vali còn có đồ làm cho người ta phải kinh ngạc, dường như là...
Sách.
Hạ Vân Trù mang theo sách thì cũng bình thường, nhưng sao lại toàn là sách vỡ lòng chứ??
Đầu óc Phương Hải và Tôn Mai Ngọc mơ hồ, người quay phim cũng tận lực quay hết những quyển sách này vào trong màn hình.
Mạc Linh Chi nhìn thấy Hạ Vân Trù mang theo sách, rõ ràng lại càng phiền muộn hơn, đầu buông thõng xuống, tai cũng cụp xuống.
Đến khi Hạ Vân Trù thu dọn xong, kép vali đi.
Phương Hải tuyên bố nhiệm vụ của ê-kíp.
“Hạ tổng, Chi Chi.”
Anh ta vừa mở miệng, một người một thú cưng đều nhìn về phía anh ta, Hạ Vân Trù vẫn là dáng vẻ mặt không hề cảm xúc như vậy, người có thể làm cho khuôn mặt anh đổi sắc chắc chỉ có chó con.
Mà Chi Chi thì vẫn còn uể oải, chỉ thản nhiên nhìn về phía bọn họ, dường như không có bất cứ mong chờ gì.
Điều này không bình thường.
Sau đó, Phương Hải không nhịn được hỏi một câu: “Chi Chi bị làm sao thế?”
Sau đó, anh ta phát hiện, sau khi anh ta nói xong, trên mặt Hạ Vân Trù vẫn không lộ ra vẻ gì khác, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt bất đắc dĩ lại buồn cười.
Anh bất lực nói: “Không cần phải để ý tới nhóc ấy, tâm trạng nhóc không tốt.”
Phương Hải: “......” Điều mà tôi muốn biết là tại sao tâm trạng nhóc ấy lại không tốt mà!!
Có điều, không phải sức khỏe không ổn là được.
Về phần tại sao tâm trạng không tốt, hi vọng sau đó có thể phát hiện ra bí mật tại sao tâm trạng của nhóc lại không tốt.
Anh ta nhìn Chi Chi thêm vài lần, vẫn không nhìn ra rốt cuộc tại sao.
Phương Hải thu hồi tâm tư, nghiêm túc tuyên bố nhiệm vụ.
“Các vị khác mời, sau đây, chúng ta đi tới khu nghỉ dưỡng, ở nơi đó, mọi người cần phải mở một nhà hàng, thời hạn bốn ngày tiến hành cùng nhau làm việc, kiếm tiền sinh hoạt hàng ngày.”
Hạ Vân Trù gật đầu, Mạc Linh Chi uể oải liếc mắt nhìn.
Phương Hải: “...” Phản ứng này, có phải có chút quá lạnh nhạt?
Anh ta nuốt nước miếng: “Bây giờ chuẩn bị xuất phát!”
Hạ Vân Trù đưa tay ra, một tay ôm chó con, một ta kéo vali hành lý, đi theo ê-kíp đi về phía cửa lớn.
-
Khu nghỉ dưỡng ở lưng chừng núi.
Lúc Hạ Vân Trù ôm Chi Chi tới, các khách mời khác đều đã đến đông đủ, đặc biệt là Trương Diệu Vi, là một khách mời mới, đương nhiên phải tích cực hơn, cô ấy đã đến đây từ rất sớm, nghênh đón từng vị khách một.
Lúc này, Hạ Vân Trù và Chi Chi vừa lộ diện, trong mắt tất cả khách mời đều lộ ra sự vui mừng, Tô Ức cũng tươi cười nhìn lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm cục trắng đen.
Trương Diệu Vi là người đầu tiên bước lên chào đón, giọng nói đầy hưng phấn: “Chào Hạ tổng, chào Chi chi!”
Tâm trạng của cô ấy rõ ràng rất tốt, cả người đều tràn trề sự vui mừng.
Tâm trạng có thể không tốt được sao?
Bạch Ngọc xui xẻo rồi, hơn nữa, những tin xấu về Trương Diệu Vi trước đây đều dẫn lửa đến trên người Bạch Ngọc, hiện tại hành vi của Bạch Ngọc bị lộ ra ánh sáng, việc “đánh Bạch Ngọc” không những không tiếp tục bị bôi đen, mà còn được coi là “thay trời hành đạo”!
Liên tưởng từ việc cô đánh Bạch Ngọc sau đó có kết cục tin xấu đầy đầu, có phải là ban đầu chuyện của cô ấy cũng như thế này, đều do một tay Bạch Ngọc tự mình bày ra?
Cộng đồng mạng cũng hoài nghi như vậy.
Cho nên những tin tức bôi đen về Trương Diệu Vi trước kia đột nhiên tiêu tan hơn nửa.
Coi như vẫn còn có người anti cô, nhưng số lượng cũng không còn bao nhiều, trái lại bởi vì một cái tát của cô đánh Bạch Ngọc lại lên hot search lần nữa, cô ấy lại nhận được rất nhiều fan.
Đắc ý quá, đắc ý quá, đều nhờ có Chi Chi!
Khi cô ấy đưa tầm mắt đến trên người Chi Chi, cô ấy mới phát hiện ra tâm trạng Chi Chi có chút không ổn, dáng dáng vô cùng phiền muộn.
Trương Diệu Vi kinh ngạc: “Tâm trạng Chi Chi không tốt à?”
Mạc Linh Chi nhìn cô, đợt nhiên thở dài: “Haiz!”
Mọi người: “...” Phụt!
Một chú chó thở dài như vậy, sao mọi người lại vui mừng như thế?!
Những người khác nín cười, ngay cả người quay Chi Chi cũng cười nên làm cho màn ảnh hơi rung nhẹ, mà chó con sau khi thở dài xong bị mọi người cười thì lại tiếp tục
cụp đầu xuống.
Đáng ra cô không nên than thở với con người!
Buồn vui của họ không tương thông với cô, cô bi thương mà bọn họ chỉ muốn cười, nhận thức này không phải cô đã nhận ra từ sớm rồi sao?!
Người nhận nuôi nói rồi, cho dù ê-kíp có sắp xếp thế nào, mỗi buổi chiều cô nhất định phải học hai tiếng, buổi tối nhất định phải học một tiếng.
Cũng có nghĩa là, cô phải hoàn thành chương trình xong, đồng thời còn phải học tập nữa!
Có thể làm khổ Linh như vậy sao?!
Cô là Linh, tại sao lại còn phải học tập? Tại sao phải làm một Linh có văn hóa?
Cô cảm thấy Linh mù chữ cũng rất tốt mà!
Nhưng mà người nhận nuôi là đại ca, anh muốn cô học, cô chỉ có thể khổ sở mà học tập thôi.
"Chi Chi, anh rất nhớ em, anh mang cho em rất nhiều đồ ăn ngon!” Trương Tụng Hạo cũng đi lên, giơ hai tay và nhón chân lên, nhẹ nhàng vu0t ve lông của chó con, khuôn mặt đầy vui vẻ.
Mạc Linh Chi nhìn về phía Trương Tụng Hạo, ánh mắt cô đồng tình.
Không thể không đồng tình được, cô đã nghe người nhận nuôi nói rồi, đứa bé loài người sau khi qua tuổi đi vườn trẻ thì bắt đầu phải học tập, học xong tiểu học còn phải học cấp hai, còn học cả cấp ba và cả đại học nữa, tất cả đều học từ rất sớm mới học xong được...
Ít nhất cũng phải học mười mấy năm!
Mười mấy năm!
Lúc chó con vừa nghe điều này, cả người Linh cũng trở nên choáng váng.
Lúc này cô nhìn Trương Tụng Hạo, nhất thời nổi lên sự đồng tình, đứa nhỏ này mỗi ngày còn học nhiều hơn cả cô, còn phải học rất rất nhiều năm nữa… thực sự quá thảm rồi.
Đây là lần đầu tiên Trương Tụng Hạo được chó con để ý tới, mặc dù chỉ là ánh mắt đồng tình thôi.
Khuôn mặt Trương Tụng Hạo mờ mịt.
Chó con thò người ra, vươn một chân tới, sờ sờ đầu của Trương Tụng Hạo.
“Chi.” Đứa bé đáng thương.
Trương Tụng Hạo: “???” Càng thêm mờ mịt.
Nhưng mà Chi Chi sờ đầu mình, điều này thật là vui vẻ, thật là hưng phấn quá đi!!
Trương Diệu Vi xông tới, sau đó Trương Tụng Hạo cũng lại đây, Trương Dương Triết cũng đi tới, hôm nay Cam Vũ Quyên có chút mất tập trung, cô ấy đi tới, nhìn thấy Chi Chi, tâm tư cũng vẫn còn phiêu đãng...
Trong chương trình cô không phải là người được chú ý đặc biệt, cho nên nhất thời cũng không ai chú ý tới cô có điều bất thường.
Còn Tô Ức cũng không tới gần, trái lại sau khi bọn họ nói chuyện một hồi lâu sau mới đứng lên, tay anh xỏ trong túi đi tới trước mặt Hạ Vân Trù và Chi Chi.
Tên nhóc con này, là đồng loại với nhau nhưng anh ngồi ở đây lâu như vậy rồi, cô vẫn không hề liếc mắt nhìn anh một chút!
Tô Ức híp đôi mắt hoa đào đi tới, không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người anh và Hạ Vân Trù chính là cực phẩm trai đẹp có phong cách hoàn toàn khác nhau, mỗi lần đứng chung một chỗ, dường như bầu không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi.
Dường như… có ý thù địch mơ hồ.
Làm cho mọi người đứng bên cạnh cảm thấy có chút không hề dễ chịu, theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Tô Ức mở miệng, giọng nói khàn khàn lười biếng: “Hạ tổng.”
Ánh mắt anh ấy nhìn về phía Mạc Linh Chi, đôi mắt hoa đào hơi nhíu lại, tựa như cười mà không phải cười: “Nhóc con, lâu như vậy rồi, có phải là chưa hề nghĩ đến tôi lần nào?”
Mạc Linh Chi: “...” À Chuyện này...
Có chút lúng túng.
Cô vội vàng biến thành hình người mặc quần áo đẹp, cũng vội vàng học những thứ người nhận nuôi muốn cô học, đương nhiên là hoàn toàn quên mất đồng loại này của mình!!
Thấy cô lộ ra vẻ mặt như thế, sâu trong đáy mắt của Tô Ức hơi đen lại, sâu không thấy đáy.
Anh ấy chậm rãi đưa tay ra, nhẹ giọng nói: “Vậy thì sang đây đi, cho tôi ôm một cái, buổi trưa sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”
Tay nghề của anh ta rất tuyệt vời.
Nhưng Mạc Linh Chi suy nghĩ một chút, vẫn nằm nhoài trong ngực của Hạ Vân Trù, lắc đầu một cái.
Khi còn ở nhà, đại đa số thời gian cô đều biến thành hình người, chỉ có buổi tối ngủ với Hạ Vân Trù là tròn vo một cục, nhưng cho dù là buổi tối, anh vẫn duy trì một khoảng cách với cô, cũng không tiếp tục ôm cô như trước đây.
Cho nên, bây giờ là thời gian ít ỏi Hạ Vân Trù ôm cô.
Cô vẫn rất thích cái ôm của người nhận nuôi, càng ở lâu thêm, ngay cả đồ ăn ngon cũng không mê hoặc được cô nữa.
Nụ cười trên khóe miệng của Tô Ức chậm rãi khép lại, ánh mắt tối dần.
Còn nụ cười trên môi Hạ Vân Trù cũng rất chua xót.
Không thể nghi ngờ, anh rất vui vẻ.
Bây giờ Chi Chi còn quan tâm tới anh hơn cả ăn, đây là chuyện trước đây anh hy vọng nhất, điều này làm trái tim anh trở nên mềm mại, cả người như tan chảy.
Thật sự cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cùng lúc đó, anh có chút cảm thấy đắng cay.
Chi Chi càng ngày càng quan tâm anh, bọn họ lại chỉ có thể ở chung mấy chục năm, liệu sau này Chi Chi có thể càng thêm không dứt bỏ được anh?
Nếu Chi Chi là con người, cho dù không nên, anh cũng muốn đi cùng cô đến khi về già.
Nhưng mà cô lại không phải là con người, cô có thể sẽ sống mãi mãi...
Hạ Vân Trù đã trải qua khoảnh khắc người mình quan tâm lần lượt qua đời, anh biết được sự đau khổ đó, cũng biết sự bi thương đó vô cùng khó lãng quên, dường như trái tim cũng bị khoét mất một lỗ, cuộc sống không còn được vui vẻ như đã từng.
Chi Chi của anh vừa đáng yêu vừa ấm áp như thế, làm sao anh nhẫn tâm để cô trải qua sự thống khổ mà anh từng nếm trải?
Tay Hạ Vân Trù nắm chặt thành nắm đấm, một lát sau lại buông ra, anh cẩn thận đưa tay ra, đưa Chi Chi cho Tô Ức.
Tô Ức hơi kinh ngạc, nhưng vẫn vô thức đưa tay ra tiếp lấy Chi Chi.
Còn Mạc Linh Chi cũng hơi bối rối, cô ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Hạ Vân Trù, giọng nói nghi hoặc: “Áu?”
Người nhận nuôi làm gì vậy?
Anh không phải rất không thích cô và Tô Ức tiếp xúc với nhau sao?
Mạc Linh Chi hơi kinh ngạc.
Hạ Vân Trù: “Hơi mỏi tay.”
Mạc Linh Chi uất ức: “A.” Cô đưa chân ra, còn muốn tiến vào trong ngực Hạ Vân Trù.
Không mệt!
Cô có thể nằm nhoài lên vai anh, không cần anh phải dùng tay!
Hạ Vân Trù: “Vậy chúng ta đi học tập?”
Mạc Linh Chi: "..."
Trong nháy mắt cô ngoan ngoãn nằm trong ngực Tô Ức, không tiếp tục giãy giụa nữa.
Tô Ức ôm Chi Chi, khóe miệng chậm rãi tạo nên một nụ cười, ánh mắt thỏa mã, còn Hạ Vân Trù lại cảm thấy trong lòng mình giống như bị đào một cái động sâu, loại cảm giác trống rỗng kia lại kéo tới.
Mặt anh không hề có xúc, nhưng tay lại nắm chặt ở sau lưng, móng tay bấm vào lòng bàn tay, bấm đến mức trở nên trắng xám, anh cô gắng nhịn xuống kích động muốn đoạt lại Chi Chi.
- -------------------