Editor: Siro
Giọng đó vẫn đang nói liên tu bất tận: “Vân Trù, con muốn tự mở công ty, ba không can thiệp vào. Con xem con kinh doanh công ty tốt đến vậy dù phải bắt đầu từ con số không, các chú bác của con luôn khen ngợi con, nói ba có một đứa con trai tài giỏi. Nhưng bây giờ con lại muốn đi tham gia cái show gì đó? Con xem ai sẽ...”
Hạ Vân Trù đột nhiên ngắt lời ông: “Hạ Chấn Đình, tôi làm gì cũng chẳng liên quan đến ông.”
“Sao lại không liên quan? Con là con của ba!” Hạ Chấn Đình cao giọng.
Hạ Vân Trù cười khẩy: “Tôi không có ba, cũng không có nổi một người ba như ông đâu.”
Giọng bên đầu dây kia chợt khựng lại. Hồi lâu sau, ông bỗng cất giọng khản đặc: “Vân Trù, lâu vậy rồi... Con vẫn không tha thứ cho ba sao?”
“Tha thứ?” Như nghe được một câu chuyện cười, Hạ Vân Trù cười nhạt: “Tôi có tư cách gì để tha thứ hay không tha thứ cho ông chứ. Người ông nên xin lỗi đang nằm ở dưới đất kia kìa.”
“Vân Trù, con muốn thế nào đây? Rốt cuộc ba phải làm gì thì con mới bằng lòng tha thứ cho ba?” Hạ Chấn Đình hỏi với giọng đau khổ.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Tận ba mạng người đấy, ông cầu xin họ tha thứ đi.” Hạ Vân Trù lạnh lùng nói.
Nói xong, anh cúp điện thoại, kéo số này vào danh sách đen.
Ngay sau đó là sự lặng thinh.
Gương mặt anh trông rất lạnh lẽo. Sự lạnh tanh này không giống những khi anh tiếp xúc với người khác. Cái lạnh này mang theo “cô đơn”, “đau khổ” và “căm hận”...
Đó là một loại cảm xúc vừa dằn vặt lại bi thương.
Nó giống như sự tuyệt vọng và đau đớn khi anh choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng mỗi đêm, cũng tựa như con thú dữ bên trong đang hung hãn đâm thẳng về phía trước nhưng lại không tìm được lối ra.
Anh ngồi đó trong im lặng, tiêu hoá hết tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình sau cuộc điện thoại với Hạ Chấn Đình.
Lúc này...
Một bàn chân vừa ướt vừa ấm đặt lên mu bàn tay anh.
Hạ Vân Trù ngẩng đầu nhìn qua và thấy Mạc Linh Chi, người đầy bọt xà phòng đang nằm trên thành bồn tắm, duỗi chân đặt lên mu bàn tay anh và lo lắng nhìn anh.
Đúng vậy, là lo lắng.
Đôi mắt trong veo chứa đựng ấm áp và quan tâm.
Anh nhìn cô không nói gì, ánh mắt ra chiều phức tạp.
Chó con khẽ cử động, vươn đầu, nhón chân và li3m nhẹ anh, miệng kêu lên: “Áu...”
Hạ Vân Trù vẫn không động đậy.
… Chưa được đúng không?
Mạc Linh Chi li3m môi, ngẫm nghĩ. Hai chân trước giơ lên, chắp vào nhau và làm động tác chúc mừng.
Cô từng làm động tác này rồi. Nhưng lần này, cô làm vô cùng cẩn thận, ánh mắt vừa lo lắng vừa dè dặt.
Lần trước cô sử dụng động tác này dỗ dành một người đang tức giận, nhưng lại chịu phải sự ngược đãi mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra. Vậy nên, lần này cô “dỗ dành” anh một cách thận trọng, vừa thử dò xét vừa dè chừng.
Hạ Vân Trù nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh có thể thấy rõ sự dè dặt trong cô. Tuy nhiên, anh có thể nhìn ra rằng, nỗi sợ hãi và cẩn thận của cô là thật, sự quan tâm và lo lắng của cô cũng là thật.
...Cô sợ “dỗ dành” anh, nhưng vẫn kiên quyết “dỗ dành” anh.
Một cô nhóc thông minh và ấm áp như vậy...
Hạ Vân Trù khẽ nhướng môi, bi thương đang bủa vây anh dần rút đi, cơ thể căng cứng cũng từ từ thả lỏng. Anh vươn tay, xoa đầu cô, sau đó cầm vòi nước lên rồi khàn giọng nói:
“Được rồi, nhóc con, nên tắm sạch xà phòng thôi.”
“Chít?” Không giận nữa hả?
Mạc Linh Chi mở to đôi mắt, nhìn anh.
Hạ Vân Trù chỉ điều chỉnh lại nhiệt độ nước, rồi nhẹ nhàng tắm sạch xà phòng cho cô.
“Áu!” Mạc Linh Chi vui mừng, nhe răng, gương mặt khoái chí không che giấu được.
… Dè dặt và thăm dò lập tức bay biến không còn gì nữa.
Cô đã dùng độc chiêu dỗ dành được người nhận nuôi nè!
Cô thật lợi hại, người nhận nuôi tốt quá chừng.
Mạc Linh Chi cực kì phấn chấn, đến mức lăn qua lộn lại trong nước. Cơ thể còn run lên, lắc lắc lông khiến nước bắn tung toé khắp nơi.
Hạ Vân Trù lau nước trên mặt, bất đắc dĩ nói: “Nhanh lên nào, quậy nữa là anh sẽ cắt đồ ăn vặt ngày mai của nhóc đấy.”
Mạc Linh Chi lập tức bất động, chỉ có đồng tử đảo quanh, thể hiện tâm trạng tốt đẹp của cô.
Hạ Vân Trù cũng khẽ nhướng môi, mắt ánh lên nét dịu dàng.
Sau khi tắm xong, anh bao bọc chó con lại bằng một chiếc khăn lông lớn và bế lên. Chó ta ngọ nguậy một lúc, rồi không ngo ngoe nữa, để anh bế mình ra khỏi phòng tắm.
...Cô không nhìn thấy xung quanh mắt mình đã sạch sẽ từ gương phòng tắm, và không biết bây giờ “mắt gấu trúc” đã bị rửa trôi.
Vì vậy, có lẽ sáng mai, cô mới có thể hoảng sợ soi gương, sau đó lén anh vẽ thêm “mắt gấu trúc” lên, đóng giả thành một con gấu trúc hoàn hảo rồi đắc ý đi ra khỏi phòng tắm.
Nghĩ vậy, Hạ Vân Trù lại nhướng môi cao hơn.
Chỉ có điều...
Tại sao màu lông đen trên người chó con lại không giống như được nhuộm thế nhỉ?
-
Sau một tuần công bố Hạ Vân Trù sẽ trở thành khách mời, hai số đầu tiên của “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” sắp sửa bắt đầu ghi hình.
Chương trình này một lần sẽ thu hình hai số. Sau đó, họ sẽ vừa công chiếu, vừa thu hình kì ba và kì bốn.
Suy cho cùng, thời gian quay “Cuộc sống thường ngày” không thể chỉ vỏn vẹn vài ngày được, nếu không chương trình sẽ vô cùng nhàm chán.
“Đi thôi Chi Chi.” Hạ Vân Trù chìa tay.
Mạc Linh Chi bỏ lại đồ chơi của mình, lao về phía Hạ Vân Trù.
Anh ngồi xổm xuống dang hai tay, tiếp được cô nhóc đang chạy bổ về phía mình với đôi mắt cưng chiều.
Trời đã nhá nhem. Sau khi lên xe, một người một thú đi thẳng đến một khu vực khác của thành phố.
… Đó là một căn bất động sản khác của Hạ Vân Trù, căn nhà cấp cao nằm trong khu biệt thự.
Anh và Mạc Linh Chi hiện ở trong một khu tứ hợp viện có giá trị rất cao, đó là nơi anh đang sinh sống. Vậy nên, việc ghi hình có khả năng cao sẽ tiết lộ nơi ở, dẫn đến những rắc rối không đáng có.
Chính vì vậy, trong lúc ghi hình, họ sẽ luôn ở trong biệt thự này.
“Hạ tổng, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong theo yêu cầu của anh. Các phòng cũng được lắp camera. Camera sẽ bắt đầu hoạt động và ghi hình vào đúng bảy giờ sáng mai.” Trợ lý Cao nói, anh ta cũng là người phụ trách “dọn nhà” lần này.
Hạ Vân Trù gật đầu, chỉ đáp:
“Ừ, biết rồi.”
Anh thả Mạc Linh Chi xuống.
Đi tới nơi mới, nhưng vì biết sắp “được lên ti vi” nên Mạc Linh Chi không hề tỏ ra chống cự. Thay vào đó, cô tò mò quan sát khắp nơi.
Cho dù đó là “cái ổ” mà cô chưa từng ở, hay đồ ăn được chế biến riêng, đồ chơi, sân chơi cỡ nhỏ…, tất cả đều giống tứ hợp viện như đúc, hầu như không gây ra cảm giác khó thích nghi.
Cô thích thú chạy lên chạy xuống trong phòng, chốc chốc đi lên ban công ngắm nghía, chốc chốc lại ra sân trước xem xét. Rất sôi nổi, hiển nhiên tâm trạng của cô cực kì tốt.
Hạ Vân Trù lắc đầu hết cách, sau đó đến thư phòng để cất đồ đạc của mình.
Chẳng bao lâu sau, giờ ăn tối đã đến.
Bữa tối của chủ và thú cưng được đặt trên bàn, có canh, rau và món chính, thoạt trông khá giống nhau.
Món chính của Hạ Vân Trù là một chén cơm, còn của Mạc Linh Chi là một dĩa thịt bò bít tết đã được cắt sẵn.
Ngửi được hương thơm, Mạc Linh Chi lập tức nhảy lên cái ghế đặc chế. Thức ăn được đặt trên bàn, ghế khá cao, vừa đủ để cô nhô đầu lên ăn.
Tối nay có món thịt viên được làm từ tôm gà, vịt và cá băm nhuyễn. Cô vừa nếm thử đã ch4y nước miếng.
Đuôi cô tung tẩy, lưỡi cuốn lấy một viên thịt, mắt cũng sáng lên.
Xem cảnh ăn trực tiếp quả nhiên có hứng ăn hẳn, Hạ Vân Trù cũng cảm thấy ngon miệng hơn nhiều.
Anh vừa ăn, vừa đưa tay xoa đầu cô với vẻ mặt hài lòng: “Không tồi nha, lớn thêm rồi nè. Xem ra gần đây nhóc được bồi bổ lắm nhỉ, tình trạng ổn hơn trước rất nhiều.”
“Au ư ~” Mạc Linh Chi đang mải ăn, không ngẩng đầu lên, chỉ kêu lên một tiếng như đáp lời.
Đúng vậy, cô cũng cảm thấy gần đây mình ăn uống chơi bời khá tốt, cơ thể tích được kha khá năng lượng. Nếu muốn, cô có thể biểu diễn một màn biến hình ngay trước mặt Hạ Vân Trù, đồng thời có thể lập tức trở lại hình dáng ban đầu.
Tuy nhiên...
Hôm qua, cô tranh thủ lúc Hạ Vân Trù đang bận, bí mật vào phòng tắm biến hình thành “gấu trúc”. Vậy nhưng, cô vẫn không có mắt gấu trúc.
Có thể thấy rõ “mắt gấu trúc” không phải do năng lượng của cô không đủ, mà vì... kỹ năng thiên phú của cô thật sự có vấn đề!
Uầy.
Cô chỉ buồn bã năm giây, rồi lại tìm được thuốc nhuộm từ một chỗ nào đó trong nhà, và tự vẽ vòng mắt đen lên cho mình.
Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.
Mạc Linh Chi ăn xong phần mình, còn ăn thêm hai viên thịt mặn trong chén của Hạ Vân Trù, bấy giờ cô mới hài lòng nhảy xuống bàn.
Chờ Hạ Vân Trù đánh răng và tắm rửa cho cô.
-
Buổi tối, chủ và thú nuôi nằm trên giường.
Hạ Vân Trù nhìn máy quay đang treo gần đó, hơi khó ngủ.
Đây là lần đầu tiên anh ghi hình, không quen lắm với chuyện trong nhà xuất hiện thêm vài món đồ lạ.
Sáng mai máy quay sẽ mở, ekip ghi hình và người quay phim sẽ đến đây. Chìa khoá đã được giao cho họ rồi.
“Khò khò khò...” Bên cạnh, Mạc Linh Chi đang ngáy nhỏ.
Hạ Vân Trù nghiêng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ vươn tay véo nhẹ tai cô.
Tai nhóc con run lên, sau đó cô bực dọc chui vào lòng anh làm tổ và tiếp tục ngủ say.
… Kiên định không chút suy suyển.
Cô nhóc này, sao có thể vô tâm vậy cơ chứ?
Không phải nhóc rất muốn lên tivi à?
Không có tâm trạng gì khác sao hả?
Anh bất lực lắc đầu, bên tai là tiếng ngáy khe khẽ của cô khiến người ta nghe xong cũng cảm thấy buồn ngủ.
Trong bầu không khí ấy, Hạ Vân Trù mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm.
Mạc Linh Chi cảm thấy sau lưng hơi ngứa, với chân ra sau nhưng không tới.
Vì vậy, do được ăn ngon ngủ yên nghỉ khoẻ, năng lượng đầy đủ và còn đang say giấc nồng nên cô gần như không mảy may do dự… biến thành người.
Một cô gái không mặc quần áo, với gương mặt ngây thơ và thanh tú xuất hiện.
Cô vòng tay ra sau gãi lưng, rồi sau đó bàn tay trắng nõn và xinh xắn đập nhẹ lên người Hạ Vân Trù, đầu tóc mượt mà đen tuyền chui thẳng vào l0ng nguc anh.
Hạ Vân Trù nửa mê nửa tỉnh, cảm nhận được chó con vùi đầu vào lòng mình, anh vô thức vỗ về lưng cô.
Sau đó...
Anh chạm phải thứ gì đó mềm mại, thơm ngát và nhẵn nhụi như ngọc.
Hạ Vân Trù sửng sốt, choàng tỉnh giấc rồi lùi lại, đồng thời anh nhìn vào l0ng ngưc mình.
Trong giây phút anh mở mắt, bóng dáng thiếu nữ chợt loé sáng, đến khi thấy rõ thì trong lòng anh vẫn chỉ là chú cún kia. Chú cún nho nhỏ với hai màu đen trắng đan xen đang chép miệng ngủ say sưa.
Anh cố gắng nhắm mắt rồi lại mở ra, vẫn là chó mà.
Có lẽ anh nhìn nhầm rồi? Nhìn nhầm rồi chăng?
Đấy chỉ là một hình bóng thoáng qua, như nằm mơ chưa tỉnh. Sau khi nhìn rõ, anh cũng chỉ thấy có bé chó này thôi.
Tóc đen như mực, làn da như ngọc, gương mặt thơ ngây ửng hồng đang say ngủ...
Anh vội lắc đầu, thở dài một hơi.
Chắc là mơ rồi?
Sao anh lại mơ thấy cảnh này chứ?
Chẳng lẽ, anh muốn phụ nữ lắm rồi à?
Hạ Vân Trù suy tư, rơi vào hoài nghi.
Mà chó ta...
Cô vẫn đang ngủ mê mệt, khẽ ngáy khò khò, chẳng hay biết gì!
- -------------------