Editor: Siro
Động tác quá nhanh, đến nỗi tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Thậm chí, Hạ Vân Trù cũng chỉ nhận thấy có một thứ tròn tròn với nét mặt lo lắng chạy vụt qua. Anh hoàn toàn không hiểu cô định làm gì, đôi mắt bối rối, chẳng hiểu ra sao.
Anh dừng bước, ngẫm nghĩ rồi cũng quay người đi theo.
Vì vậy, dưới sự quan sát của ống kính và các khách mời, một người một thú vừa mới xuất hiện đã trở về phòng hết.
“Chuyện này... là sao thế?” Tô Ức lẩm bẩm với vẻ hoang mang.
Cam Vũ Quyên lắc đầu, thử hỏi: “Chẳng lẽ chó con sợ người lạ à?”
Đạo diễn Chương phản ứng nhanh nhất. Ông ta lập tức đi tới căn phòng ở lầu một của biệt thự và hô to với nhân viên: “Mau, cắt máy đi, cắt hình ảnh phòng của Hạ tổng ra!”
Ông ta ngồi xuống cái ghế ngay trước màn ảnh.
Thoạt tiên là Tô Ức theo tới, sau đó nhóm Cam Vũ Quyên cũng khó hiểu đi vào và đứng sau lưng đạo diễn Chương.
Trên màn ảnh, con chó kia chạy thẳng tới nhà tắm.
Với họ, chó không có “riêng tư” nên máy quay di động ở trong phòng cũng vội vã vào theo không khách sáo.
Ghế đẩu để trong nhà tắm không phải là kiểu được đặt làm riêng nên chiều cao không đủ tầm. Thế nhưng, lúc này Mạc Linh Chi cũng không rảnh chê bai. Trước hết cô chạy lấy đà, rồi nhanh chóng nhảy phốc lên ghế đẩu.
Tiếp đó, cô ngồi xổm xuống, bật người thật mạnh và nhảy lên bồn rửa tay nhảy.
Vì hơi cao và có lẽ do gấp gáp nên lần đầu cô không thể nhảy tới.
Vẻ lo lắng sinh động trên gương mặt ngày càng hiện rõ. Thế là, cô lại lấy đà rồi nhảy lên lần thứ hai. Lần này, cô thuận lợi nhảy tới.
Hầu như không dừng lại, cô nhìn vào gương.
Bên trong là một con gấu trúc quốc bảo “hoàn hảo”.
Hôm nay, quầng mắt rất ổn, rất cân đối, kích cỡ cũng vô cùng phù hợp. Cô giơ tay sờ lên quầng mắt, khô queo rồi, không bị phai màu.
Cô lại dùng cái chân đen đúa thử sờ lỗ tai đen, rồi đến cái cổ màu đen và bên trên bàn chân màu đen.
Tất cả đều vô cùng hoàn hảo!
Vậy nên...
Không phải do hình tượng của cô có vấn đề.
Chó con nhướng mày, trầm tư nhìn vào gương.
Hạ Vân Trù đứng ở phòng tắm, khoé môi co rút, nhìn “chó con đang trầm tư”.
Trước màn hình, tất cả khách mời và nhân viên cũng co rúm miệng, nhìn con chó “ảo ma” này.
Rốt cuộc nó đang làm gì thế?!
Chẳng lẽ biết mình nổi tiếng và có vỏ bọc thần tượng hay sao?
Sự nghi ngờ ấy chỉ là vui đùa thôi, đương nhiên họ sẽ không tin.
Nhưng thú thật, con chó này thật sự rất biết cách gây sự chú ý!
Sáng sớm nay, nó đã làm một việc thu hút đến vậy rồi...
Tuyệt cú mèo.
Nếu đây là diễn viên, chắc chắn sẽ là cao thủ đoạt ống kính!
Nhưng oái oăm thay, cô chỉ vô thức làm vậy.
Trong nhà tắm, Mạc Linh Chi vẫn đang suy tư xem tại sao tất cả mọi người cứ nhìn mình thế.
Hạ Vân Trù, đang lười biếng tựa vào cửa, giơ tay lên che môi rồi nhẹ nhàng bật cười: “Nhóc đang xem gì thế?”
Bên ngoài, trước màn hình, nhóm Bạch Ngọc sửng sốt.
Cỗ máy Hạ Vân Trù vô tình có tiếng này cũng biết cười ư? Vả lại, anh còn cười dịu dàng và đẹp mắt đến thế nữa?
Đối tượng lại là một con chó.
“Áu.” Lúc này, Mạc Linh Chi mới để ý thấy người nhận nuôi cũng đang ở phía sau.
Ban nãy, cô soi gương và suy nghĩ quá nhập tâm nên đã quên béng mất!
Cô lập tức quay lại, không soi gương nữa, mà nghiêng đầu và nhìn Hạ Vân Trù bằng vẻ mặt thơ ngây.
Rất tốt, động tác thương hiệu luôn.
Mỗi khi không muốn giải thích, nó sẽ giả bộ không hiểu anh đang nói gì.
Hạ Vân Trù tỏ vẻ bất đắc dĩ, mắt đong đầy ý cười. Anh duỗi tay xách cô lên, treo trên cánh tay: “Đi thôi, tới giờ ăn cơm rồi, gấu trúc hoàn hảo và dễ mến nhà mình ạ.”
Trong màn hình, “gấu trúc” đang bám trên cánh tay dần cười toe toét.
Hiểu rồi.
Có vẻ họ nhìn cô với ánh mắt nóng rực như vậy không phải vì hình tượng của cô, mà do quốc bảo này quá dễ thương đúng không!
A, quốc bảo này, chết tiệt, đúng là sự quyến rũ khó cưỡng mà!
Dù thầm oán trách nhưng tai cô đang run lên, miệng cười càng lúc càng tươi, đầu ngẩng cao, còn đuôi chỉ muốn vểnh lên tới trời.
-
Trước màn hình ở lầu một.
“Phụt...” Đạo diễn Chương lại buồn cười vì biểu cảm sinh động của chó con.
Sau đó, ông ta ho nhẹ nhằm che giấu nụ cười của mình. Ông ta ngoái đầu nhìn những khách mời mỗi người mỗi sắc mặt ở sau lưng, và cất giọng khách sáo: “Hạ tổng nhờ tôi nói với cái vị... đừng nhắc tới chuyện Chi Chi là chó ở trước mặt nó nhé.”
Mọi người: “???” Gì cơ?
Đây là yêu cầu lạ lùng gì thế này???
Tô Ức phản ứng nhanh nhất, chỉ có điều ánh mắt của anh ta vừa kinh ngạc vừa khó hiểu: “Vậy là... Con chó đó thật sự có thể hiểu được tiếng người sao? Hơn nữa, nó không thích người khác nói nó là chó?”
Đạo diễn Chương lắc đầu.
Mọi người thở dài một hơi. Cũng đúng, làm gì thật sự có một con chó thông minh đến thế!
Đạo diễn Chương đáp: “Tôi không dám chắc nó có thể nghe hiểu hết hay không, nhưng ít ra nó cũng hiểu đôi chút. Đặc biệt là... khi bị nói là chó. Không phải nó không thích nghe mọi người bảo nó là chó, mà tự nó nghĩ... mình chính là gấu trúc.”
Mọi người: “...?” Họ không tin tai vào mình.
Trên đời này vẫn còn loại chó đó sao?
“Phụt...” Tô Ức bật cười rồi nói: “Thật ra IQ của chó rất cao. Dù chỉ số IQ của Chow Chow tương đương với một đứa bé ba bốn tuổi nhưng có vài con IQ có thể đạt tới mười tuổi. Hiển nhiên, Chi Chi là một con Chow Chow ngoại lệ, là một con chó vô cùng vô cùng thông minh. Nó có thể hiểu được kha khá những gì người ta nói cũng là chuyện rất bình thường.”
Những người khác khiếp sợ.
Tất nhiên, một con chó thông minh nhường ấy có thể khiến họ mở mang tầm mắt.
Sáng nay, Bạch Ngọc không cướp được phân cảnh nào, vả lại hiện giờ sự chú ý của mọi người lại bị một con chó giật mất. Con người giành thì cũng đành thôi, đằng này lại là một con chó?
Cô ta thầm căm hận. Nghe thế, cô ta buột miệng: “Thế cũng có thông minh gì đâu... Có thể nhầm tưởng rằng mình là gấu trúc thì thông minh cỡ nào được?”
Tô Ức: “...”
Đạo diễn Chương: “...”
Đạo diễn Chương nhìn cô ta, sâu trong mắt là vẻ ghét bỏ, nhưng ông ta không nói gì.
Một con chó có thể xác định được chủng tộc của mình, và còn biết ngụy trang thành chủng tộc ấy. Điều đó có nghĩa nó khá thông minh đấy, được chưa!
Ngoài cầu thang có tiếng bước chân. Hiển nhiên, Hạ Vân Trù đang dẫn Chi Chi xuống.
Các khách mời đều ra khỏi
phòng, và tất cả nhân viên cũng quay lại vị trí của mình.
-
Lần đầu tiên Mạc Linh Chi gặp những khách mời sẽ “cùng lên ti vi với cô”. Cô vắt vẻo trên cánh tay Hạ Vân Trù, cơ thể tròn trịa thoạt trông rất giống một con gấu trúc. Cô đang tò mò nhìn họ bằng đôi mắt đen láy tròn xoe.
Ảnh đế Trương Dương Triết trông khá nghiêm túc. Năm nay, anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, gương mặt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng bộ râu quai nón khiến anh ta toả ra sức quyến rũ của một người đàn ông từng trải.
Trương Tụng Hạo, cậu con trai sáu tuổi của Trương Dương Triết cực kì dễ thương. Cậu bé được thừa hưởng nhan sắc hoàn hảo của ba và rõ là bé trưởng thành hơn so với độ tuổi. Bé đang nghiêm túc mím môi.
Nếu tham gia các chương trình thiếu nhi, nhất định bé có thể thu hút một đám fan mẹ.
Bé và ba bé đứng cùng nhau, nhưng không gần lắm. Xung quanh bé tỏa ra một sự bài xích mơ hồ.
Thị hậu Cam Vũ Quyên cũng được biết đến là một người xinh đẹp khi còn trẻ, nay cô ấy đã gần bốn mươi. Do được chăm sóc tốt, tuy đã mất đi lượng collagen trên mặt nhưng cô ấy lại có nét quyến rũ và khí chất xuất chúng của một người phụ nữ trưởng thành.
Bạn trai trẻ của cô ấy cũng ở đây, luôn đứng sau lưng cô ấy, là một chàng trai ấm áp điển hình.
Còn top lưu lượng Tô Ức, debut từ một chương trình tuyển chọn tài năng, hiện được phong là nhan sắc của thần, mặt mày vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt xếch hoa đào có thể hạ gục trái tim của phái nữ.
Ở đây, trong số mọi người thì ánh mắt anh ta là nóng bỏng nhất.
Mạc Linh Chi lặng lẽ chuyển dời đôi mắt đen láy của mình khỏi ánh nhìn nồng cháy của anh ta. Cô thầm tóm tắt...
Ừm, người này là người đẹp nhất mà cô từng gặp ngoài người nhận nuôi, nhưng vẫn không đẹp bằng người nhận nuôi.
Người nhận nuôi là đẹp nhất!
Còn một người cuối cùng...
Trong khoảnh khắc Mạc Linh Chi nhìn vào mắt cô ta, cô vô thức rụt vào ngực Hạ Vân Trù. Cơ thể hơi cư0ng cưng.
Trong số nhiều ánh mắt ở đây, dù có những ánh mắt không mấy thân thiện nhưng chỉ có của Bạch Ngọc là bất thiện nhất!
Gương mặt và ánh nhìn của cô ta khơi gợi lên những ký ức tồi tệ cho Mạc Linh Chi.
Chân và tai cô cũng hơi khó chịu.
“Chi Chi?” Hạ Vân Trù cảm thấy cô hơi lạ, bèn ôm cô vào lòng. Anh vu0t ve cô bằng đôi bàn tay to rộng và ấm áp, vừa nghi ngờ hỏi.
“Phù...” Mạc Linh Chi thở ra một hơi.
Kế đến, cô ló đầu ra khỏi ngực Hạ Vân Trù, rồi lại nhìn Bạch Ngọc.
Sau đó...
Cô hung dữ trừng cô ta.
Hiện tại, cô không phải là “linh” vừa xuống núi, ôm thân thiện và trông mong với loài người. Cô cũng không còn là “hamster” lớn bằng bàn tay không có sức chống trả nữa.
Cô là gấu, trúc, quốc, bảo!
Làm cô bị thương là vi phạm pháp luật!
Cô ta trừng cô thì cô sẽ trừng lại.
Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Bạch Ngọc. Lông đuôi xù lên tỏ ra đề phòng và cảnh giác.
Bạch Ngọc ngớ người, vô thức lùi lại một bước.
Con chó này dám trừng cô ta?
Quả thật cô ta không dám tin vào mắt mình!
Lòng cô ta lập tức dâng lên một cơn tức giận, cô ta chỉ muốn điên tiết “dọn dẹp” con chó này thôi. Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng cảm nhận được cái nhìn nghiên cứu và tìm tòi của Hạ Vân Trù.
Suy nghĩ chợt xoay chuyển, thế là, Bạch Ngọc lại lùi ra sau cộng thêm sắc mặt trắng bệch. Thậm chí, cô ta cống hiến luôn cả kĩ thuật diễn xuất tốt nhất kiếp này của mình. Giọng cô ta hơi run rẩy...
“Chi... Chi Chi hung dữ quá... Chắc nó không cắn người chứ ạ?”
Ôm ngực, cô ta yếu đuối nhìn sang Hạ Vân Trù.
Khuôn mặt trong sáng của chưởng môn nhân phái ngọc nữ vẫn rất đáng tiền, đặc biệt khi cô ta tự nhận mình là nhan sắc đại diện trong chương trình thực tế này. Hôm nay, cô ta còn mất tận hơn một tiếng để trang điểm!
Dáng vẻ tội nghiệp đó vô cùng dễ gợi lòng trắc ẩn của cánh mày râu.
Tuy vậy, Hạ Vân Trù không hề tỏ ra thương tiếc. Anh vừa một tay vỗ về Chi Chi, vừa nhìn Bạch Ngọc với ánh mắt thăm dò. Chân mày hơi nhíu lại.
Tại sao Chi Chi lại chỉ quá khích với người phụ nữ này chứ?
Hơn nữa...
Chẳng hiểu sao anh lại nghĩ tới con hamster mà anh luôn nhớ về.
Lần đầu tiên anh gặp con chuột cảnh đó là khi nó đang nằm trên tay trợ lý của Bạch Ngọc. Sau này gặp lại, con chuột cảnh đã không còn tai và đầy cảnh giác với loài người.
Hạ Vân Trù ngờ vực.
“Áu...” Mạc Linh Chi tiếp tục xù lông.
Cô không cắn người đâu nhé. Cô cũng không phải là chó, với lại, chó ngoan sẽ không cắn người lung tung!
Người phụ nữ này thật sự quá đáng ghét!
“A!” Bạch Ngọc che miệng, kêu lên: “Nó thật sự rất hung dữ đấy...”
Nghe vậy, Trương Dương Triết bất giác ôm con trai vào lòng, coi nhẹ sự giãy giụa của Trương Tụng Hạo, chỉ nhìn Mạc Linh Chi một cách đề phòng.
Dù gì nó cũng là chó, lỡ cắn người thì sao đây?
- -------------------